HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 80

chuối thành tài sản khác, tôi đã mua một cái bàn billard, cho
phục hồi và đánh bóng lại, bọc nỉ mới và cho đặt trên lầu căn
nhà ở đường Victoria. Trong tháng 3 và 4/1945, một người bạn
của cha mẹ tôi đã dọn khỏi cao ốc China và đề nghị tôi tìm cách
sử dụng nó. Nên tôi có thể sử dụng căn nhà đường Victoria cho
công chuyện làm ăn lẫn giải trí: công việc, vì kế nhà tôi là lò làm
bánh kẹo, nơi dân buôn bán thường tập trung để trao đổi thông
tin và thỏa thuận làm ăn; giải trí, bởi vì có bàn billard. Đấy là
một kiểu sống hiện sinh, mỗi ngày cuộc tái chiếm lại càng tới
gần, có thể đem hiểm nguy cho tất cả dân địa phương. Trong khi
đó, người ta vẫn cứ phải sống và tiếp tục công việc như thường.

Tháng 5, có tin về việc Đức bị đánh bại và đã đầu hàng. Bây

giờ mọi lực lượng Đồng minh đều dồn vào tấn công Nhật. Mọi
người đều biết chuyện Nhật bại trận chỉ là vấn đề thời gian.
Từng biên tập các bản tin về chiến dịch Miến Điện hồi còn làm
cho Hodobu, tôi rất sợ hãi cái giá mà thường dân phải trả. Nhưng
không có đường nào thoát. Với tôi, bỏ đi nơi khác vẫn có nghĩa
là bị bắt và thẩm vấn.

Rồi bất ngờ, ngày 6/8, một quả bom kỳ lạ nổ ở Hiroshima.

Tin này chỉ được đăng trên tờ Syonan Shimbun ngày 11/8 dưới
dạng một tường thuật đầu trang – “Nhật cực lực phản đối việc
tấn công Hiroshima bằng một trái bom kiểu mới vào thứ Hai
qua” – nhưng những người nghe đài BBC đã loan tin rằng Nhật
đã bị trúng một vũ khí phóng xạ cực mạnh. Chúng tôi cảm thấy
kết thúc đã gần kề.

Ngày 15/8, Nhật hoàng ngỏ lời với thần dân và tuyên bố đầu

hàng. Chúng tôi nghe được chuyện này hầu như ngay lập tức, vì
dân chúng đã bạo gan hơn và nhiều người đã nghe các đài phát
thanh của Đồng minh, nhất là BBC. Tin này không hề xuất hiện
trên tờ Syonan Shimbun cho mãi đến ngày 20/8, tờ này đăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.