HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 61

tôi lại do dự, cho nên hắn bược đại qua tôi, hết sức điềm tĩnh, còn tôi
thì bắn sang một bên như một trái banh!

Đêm hôm đó tôi lại lên cơn sốt; tôi mê man, tôi nói sảng.
Nhưng câu chuyện bỗng nhiên một hôm kết thúc vô cùng bất ngờ,

và không thể nào hay hơn được nữa. Thực ra buổi chiều hôm đó tôi
đã có ý định bỏ quách cái kế hoạch xấu xa đó của tôi đi rồi, và nhất
định sẽ quên hết. Chính trong cái tâm trạng này mà tối hôm đó tôi
đã tới đại lộ Nevski, có thể nói là để chứng kiến sự bỏ cuộc của tôi
một lần chót. Bỗng nhiên chỉ còn cách kẻ thù tôi đúng ba bước thì tôi
lại quyết định. Tôi nhắm mắt lại… Và chúng tôi va vào nhau, vai
đụng vai. Tôi đã không nhường hắn một li nào và hai người đi qua
giáp mặt nhau rất bình đẳng. Hắn cũng không quay đầu lại và giả
vờ như không nhìn thấy. Nhưng tôi dám chắc hắn chỉ làm bộ mà
thôi. Đến bây giờ tôi còn dám chắc như vậy. Cố nhiên va nhau như
thế thì tôi đau hơn hắn, bởi lẽ hắn khỏe hơn. Nhưng tôi đã đạt được
mục đích của tôi, tôi đã bảo vệ được phẩm cách của tôi, tôi đã không
nhường hắn một li nào hết và đã bắt hắn phải đương nhiên coi tôi
như một kẻ ngang hàng. Trên đường về nhà tôi cảm thấy đã hoàn
toàn rửa được nhục. Tôi sung sướng vô kể. Tôi đã thắng. Tôi hát ầm
lên những bài ca opéra Ý.

Cố nhiên tôi sẽ không tả cho quý vị biết ba hôm sau đó tôi ra sao.

Nếu quý vị đã đọc phần đầu, Dưới hầm, thì quý vị có thể tưởng
tượng được dễ dàng.

Về sau tên sĩ quan đó thuyên chuyển đi đâu, tôi không rõ. Mười

bốn năm trời rồi, tôi không còn thấy hắn nữa. Bây giờ hắn làm gì,
ông bạn quý đó? Hiện còn đang cưỡi đầu cưỡi cổ ai không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.