HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 13

Người phóng viên biết mình đangđề cập tới một vấn đề mấu chốt trong

cuộc sống của kẻ béo phì.

- Đúng vậy, tôi còn nhớ mình đã phải ăn uống kham khổ trong những

năm tháng đó.

- Ngài thấy rồi đấy!

- Tôi không khổ sở về chuyện đó lắm. Thời ấy, tôi phàm ăn chứ không

sành khi thưởng thức. Và tôi có trữ lượng xì gà dồi dào đến khó tin.

- Từ khi nào ngài bắt đầu trở nên sành ăn?

- Khi đã ngừng viết. Trước đó,tôi không có thời gian dành cho việc ăn

uống.

- Và tại sao ngài ngừng viết?

- Ngày tôi tròn năm mươi chín tuổi, tôi cảm thấy rằng chuyện đến đó là

kết thúc.

- Ngài cảm thấy chuyện gì kết thúc kia?

- Tôi không biết. Nó thình lình đến hệt như kỳ mãn kinh vậy. Tôi đang

viết dở một cuốn tiểu thuyết liền bỏ đấy.Làm vậy rất đúng đắn: một sự
nghiệp thành công mỹ mãn buộc phải có một cuốntiểu thuyết còn dang dở
để được chấp nhận. Néu không, người ta sẽ coi cậu không bằng một tay bồi
bút hạng xoàng.

- Vậy là ngài đã trải qua ba mươisáu năm trời viết không ngừng nghỉ, thế

rồi chỉ trong một sớm một chiều lại gác bút, không viết thêm một dòng nào
nữa ư?

- Chính thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.