HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 12

Phóng viên ghi vào sổ tay: "T.tiếp nhận những lời khen ngợi không hề tỏ

ý phản đối."

- Thế vào năm mười tám tuổi?

- Tôi lại bắt đầu lại. Thoạt tiên, tôi viết khá ít, rồi mỗi lúc một nhiều lên.

Đến năm hai mươi ba tuổi, tôi đạt được nhịp điệu ổn định sau thời kỳ thích
ứng, và tôi duy trì nhịp điệu ấytrong suốt ba mươi sáu năm liên tiếp.

- Ý ngài là gì khi dùng cụm từ"nhịp điệu ổn định sau thời kỳ thích ứng"?

- Tôi không làm bất cứ việc gì ngoài sáng tác. Tôi viết không ngừng nghỉ;

trừ những lúc ăn, hút thuốc và ngủ, tôi không có bất kỳ một hoạt động nào
khác.

- Ngài không bao giờ bước ra ngoài chăng?

- Chỉ khi nào tôi buộc phải làmvậy.

- Thực ra, không ai biết ngài đã làm gì trong thời gian xảy ra chiến tranh.

- Tôi cũng đâu có biết.

- Ngài muốn tôi phải tin lời ngài như thế nào đây?

- Đó là sự thật. Từ năm hai mươi ba tuổi đến năm năm mươi chín tuổi,

thời gian trôi qua đối với tôi ngày nào cũng giống ngày nào. Quãng thời
gian ba mươi sáu năm trời này đọng lại trong tôi như một kỷ niệm dài thuần
nhất và hầu như phi trình tự thời gian: tôi thứcdậy để viết và chỉ ngủ lại khi
đã viết xong.

- Nhưng rốt cuộc, ngài cũng phảichịu đựng cuộc chiến như tất cả mọi

người. Thí dụ, ngài làm thế nào để cấp cho mình các nhu yếu phẩm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.