HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 96

- Tôi không nghĩ vậy. Trong sự tò mò lộ liễu cũng có những giới hạn

không nên vượt qua. Một nhà báo không tránh khỏi tò mò và hay hở chuyện
- đó là nghề của anh ta - nhưng anh ta biết đến đâu thì nên dừng lại.

- Giờ cậu lại nhắc đến mình bằng ngôi thứ ba hả?

- Tôi nói nhân danh tất cả các phóng viên.

- Đây hẳn là một phản xạ đậm chất bè phái, đúng kiểu những gã hèn. Tôi

thì trả lời cậu chỉ với danh nghĩa cá nhân, không có sự bảo đảm nào khác
ngoài chính bản thân tôi. Và tôi nói với cậu rằng tôi sẽ không chịu tuân thủ
những tiêu chuẩn của cậu đâu, chính tôi sẽ là người xác định cái nào là bí
mật trong đời tư của tôi, cái nào không. Sự trinh trắng của tôi, tôi hoàn toàn
cóc cần: cậu muốn làm gì với nó thì tùy.

- Ngài Tach, tôi tin rằng ngài không nhận rõ những nguy hiểm của điều

tiết lộ này: ngài sẽ cảm thấy bị ô danh,bị xâm hại...

- Này, anh bạn trẻ, chính tôi là người đặt ra cho cậu một câu hỏi đây: cậu

ngốc nghếch hay là mắc chứng khoái cảm đau thế?

- Tại sao lại là câu hỏi này?

- Bởi lẽ nếu cậu không ngốc nghếch, cũng không mắc chứng ấy, tôi

không thể hiểu được cách xử sự của cậu.Tôi trao cho cậu một tin đặc biệt
sốt dẻo, tôi trao nó cho cậu, trong một cử chỉ tao nhã của lòng độ lượng
không vụ lợi - còn cậu, thay vì chộp lấy cơ hội như một loài chim săn mồi
thông minh, cậu bày ra những ngại ngùng, cậu làm bộ làm tịch đủ trò. Cậu
có biết mình phải mạo hiểm chuyện gì nếu tiếp tục làm vậy không? Cậu sẽ
phải chuốc lấy việc, vì phẫn nộ, tôi sẽ tịch thu của cậu cái tin riêng đặc biệt
này, không phải để bảo toàn cho cuộc sống chí thánh của tôi mà hoàn toàn
đơn giản là để khiến cậu phải phát bực. Nên biết rằng những nhiệt tình độ
lượng của tôi không bao giờ kéo dài lâu đâu, nhất là khi người ta làm tôi
căng thẳng thần kinh, thế nên, hãy trở nên mẫn tiệp và đón nhận những gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.