HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 118

Tuy nhiên, Ushikoshi Saburo lại cảm thấy là lạ. Và mau chóng nhận ra

nguyên nhân: Ozaki và Okuma chưa dậy. Ông còn đang ngẫm nghĩ thì cửa
phòng sinh hoạt đã bị xô bật ra, Ozaki và Okuma lao vào như cơn lốc.

“Xin lỗi, tối qua có hơi mệt.” Ozaki nói. “Không có gì bất thường chứ?”
Dứt lời kéo ghế, ngồi xuống bên bàn ăn.
Ushikoshi đứng lên khỏi chỗ lò sưởi, cũng quay về bàn,
“Chà, chuyện mới xảy ra hôm qua, nên tôi nghĩ chắc hôm nay không có

sự cố gì đâu.”

“Phải.” Okuma ngái ngủ nói.
“Hồi đêm gió dữ đến nỗi không ngủ được.” Ozaki vẫn đang giải thích.

“Sao Anan chưa dậy?”

“Hôm qua chơi cả đêm, không dậy được sớm thế đâu.” Okuma nói.
Tiếp theo, Kanai Hatsue xuống gác, rồi đến Hamamoto Eiko và Aikura

Kumi. Nhưng cũng chỉ có ngần này người dậy sớm, phải hơn một tiếng sau,
những người còn lại mới lục tục dậy nốt.

Mấy người dậy sớm vừa uống trà đen vừa đợi, Eiko hỏi Kozaburo, “Làm

thế nào đây ba, có cần đi gọi họ…”

“Không, để người ta ngủ.” Kozaburo đáp.
Lúc này vọng vào tiếng xe leo dốc, rồi giọng một thanh niên vang lên

ngoài thềm, “Chào buổi sáng, xin phép làm phiền.”

Eiko vừa cất tiếng đáp vừa đi ra tiền sảnh, cô rú lên một tiếng chói tai,

làm các cảnh sát trong nhà đều biến sắc, nhưng rồi Eiko lập tức quay trở
vào, tay ôm một bó lớn hoa xương bồ.

“Hoa ba đặt à?”
“Ừ, mùa đông mà không có hoa thì còn gì là không khí. Hoa này vận

chuyển bằng máy bay đến đấy.”

“Ba thật chu đáo.”
Eiko nói, vẫn ôm bó hoa. Bên ngoài vọng vào tiếng xe xuống dốc. Eiko

nhẹ nhàng đặt ngang bó hoa lên bàn.

“Con và Chikako chia nhau ra, cắm hoa ở đây và trong phòng mọi người

đi. Chắc phòng nào cũng có lọ hoa, nếu không có thì tìm xung quanh xem.
Ba nhớ số lọ hoa bằng với số phòng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.