HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 43

Hamamoto Kozaburo rú lên và khuỵu xuống, vươn tay về cái thứ trông

như hình người đang nằm trên tuyết ấy. Thì ra đó là hình nộm cao bằng
người thật thuộc bộ sưu tập của ông.

Ông kinh ngạc không chỉ vì món đồ đáng lẽ ở yên lành trong phòng 3 -

phòng đồ cổ nay lại lăn lóc ngoài sân, mà còn vì tay chân nó văng tung tóe.
Chỉ có một chân vẫn dính liền với thân, hai tay và chân còn lại đều nằm
vung vãi xung quanh. Tại sao chứ?

Shun, Masaki, Eikichi, Michio, thậm chí cả những người giúp việc đều

không phải lần đầu nhìn thấy hình nộm này, cho dù nó mất đầu họ cũng biết
đây là hình nộm mà Kozaburo mua ở Tiệp Khắc về, vốn dĩ được đặt tên là
Jack, nhưng từ thời ở châu Âu nó đã có biệt hiệu là Golem.

Ngoài chân tay, Golem có một phần thân làm bằng gỗ nổi rõ cả vân. Bây

giờ mỗi phần một nơi, vùi lấp trong tuyết, Kozaburo lom khom nhặt nhạnh,
cẩn thận phủi tuyết đi.

Shun thầm nghĩ nên bảo quản y nguyên hiện trường thì tốt hơn, nhưng

cậu không nói ra miệng. Chí ít thì cho đến lúc này, các chi tiết chưa đủ để
cấu thành cái gọi là tội ác.

“Không thấy đầu đâu!” Kozaburo hét lên tuyệt vọng.
Mọi người vội vàng chia nhau đi tìm, nhưng nhìn quanh quất chẳng thấy

thứ gì na ná như đầu cả.

Tay chân và thân thể hình nộm được chủ nhân nhặt lên, để lại trên tuyết

những vệt lõm theo đúng hình dáng. Điều này cho thấy nó đã bị vùi ở đây từ
khi tuyết còn rơi rất dày.

Kozaburo nói, “Đợi tôi đưa nó vào phòng sinh hoạt chung đã.”
Nói đoạn quay mình đi lên nhà, ôm theo món đồ sưu tập quý giá. Mọi

người không đợi Kozaburo trở ra, tự đi trước lên cầu thang bằng bê tông dẫn
đến phòng 10 và phòng 11 ở tầng hai. Ở đó cũng có dấu chân đi và về của
Shun.

Đến cửa phòng 10, chủ tịch Kikuoka Eikichi gõ thật lực.
“Ueda! Này, tôi đây! Ueda!”
Lão hét ông ổng. Bên trong không mảy may động tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.