HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 112

Có tiếng còi huýt! Mai ngơ ngác hỏi người bán bánh:

- Chết! Tàu chạy rồi à, bác?

- Phải, chạy rồi!... Cô đi đâu?

- Tôi đi Thạch Lỗi.

Người kia cười:

- Ngỡ là gì! Thế thì còn sớm chán. Đấy là tàu Bắc đấy! Tàu Phúc Yên

mãi một giờ năm mươi mới chạy, chạy sau cùng.

Rồi vừa mở chiếc bánh giò vừa nằn nì:

- Cô xơi cho em chiếc bánh giò nhé? Bánh còn nóng nguyên, ngon

lắm cô ạ.

Mai ôn tồn đáp lại:

- Tôi cảm ơn cô, tôi vừa ăn cơm.

Bấy giờ phòng phát vé hạng tư càng tấp nập huyên náo. Người gồng

gánh, kẻ bế bồng, kẻ dắt díu. Mai thấy có nhiều người sang trọng, trong
lòng lấy làm lạ. Vì Mai vẫn yên trí rằng những bà vận áo nhung, áo mùi,
cùng là những ông âu phục rực rỡ như kia, thì không bao giờ đi lẫn vào
hạng người nghèo khó như mình. Cảm tưởng ấy không những không an ủi
được Mai là đã được đứng ngang hàng với kẻ hơn mình trong khoảnh khắc,
như nó có thể an ủi nhiều người trong hạng bình dân; mà trái lại, Mai ngẫm
nghĩ, thở dài, vơ vẩn tưởng đến những cảnh gia đình sa sút. Là vì, sự liên
tưởng xui nên, Mai ngắm cái cảnh rực rỡ với cái cảnh tồi tàn đứng gần
nhau, thốt nhiên những ý trái ngược, so sánh xô đẩy nhau vào trong tâm trí
Mai, bắt Mai không thể không nhớ tới những quãng đời đẹp tốt, sung
sướng khi xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.