HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 307

mang dạ chửa". Mấy lời của họa sĩ Bạch Hải còn văng vẳng bên tai chàng...
Lộc mỉm cười nghĩ thầm:

"Cũng còn may cho ta, cho mẹ ta là Mai chống lại được sự cám dỗ,

mà Mai chịu nổi sức đè nén của sự nghèo hèn, đói rét... Nếu không thì cái
trách nhiệm nặng nề này... ai mang cho?"

Nhưng biết rằng Mai vẫn giữ được tiết sạch giá trong giữa lúc lầm

than đói khát cũng chẳng hay gì cho Lộc. Lòng chàng chỉ thêm phiền mà
thôi. Bỗng dưng lại yêu mến một người cũ mà mình không thể yêu đường
hoàng được nữa thì phỏng có ích gì?

"Thà rằng nó bậy bạ, khốn nạn, đê hèn!".

Tính ích kỷ tự nhiên của loài người đã dấn vào tâm trí chàng giữa lúc

phân vân, những ý nghĩ vô lý ấy.

Phải! Thà rằng có một quãng chông gai ngáng hẳn con đường ân ái

của hai người! Chứ quay về đường cũ thì khó khăn lắm, thì không thể được
nữa. Vì vợ chàng kia, một người đàn bà đã phó thác tính mệnh và linh hồn
trong tay chàng.

"Thà rằng nó bậy bạ, khốn nạn, đê hèn".

Vợ chàng không có chỗ nào khiến chàng có thể ghét được. Tuy một

đôi khi nàng cãi lại mẹ chàng, song cũng nên nhận xét rằng có một gia đình
nào con dâu không bao giờ vô phép với mẹ chồng? Chàng thở dài lẩm bẩm:

"Với lại cũng tại mẹ ta nữa kia".

Từ khi cưới đến nay, lần này là lần thứ nhất, Lộc nghĩ tới lỗi của mẹ

đối với vợ. Chàng tưởng tượng mẹ chàng là một người đàn bà cay nghiệt,
cứng cỏi trong khuôn phép lễ nghi, không bao giờ cảm động khi đứng trước
những sự đáng thương tâm như ở ngoài vòng luân lý cổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.