- Ấy thế mới vẽ chú ra một người con gái. Chính tôi muốn thuật lại
bằng nét bút, sự tích bà Công chúa đời đức Nhân Tôn xuất gia đầu Phật,
câu chuyện chú kể cho nghe bữa nọ ấy mà.
- À, ra thế!
- Đây chú coi: Công chúa vừa tới chùa, đứng tựa gốc đại già, nhìn về
phía Thăng Long nghĩ tới đức Vua cha cùng Hoàng hậu, rầu rầu giọt lệ rơi
trên má.
- Thế thì ông vẽ sai rồi. Công chúa quả quyết đi tu, mới tới chùa là vui
đạo Phật ngay.
- Chuyện thực vẫn là thế. Nhưng tôi muốn tả cái tâm tình Công chúa
lúc bấy giờ đương phân vân, nửa muốn quay về nơi đế đô vì sợ cha mẹ nhớ
thương, nửa muốn ở lại mà tu thành quả phúc.
Lan mỉm cười. Ngọc thấy Lan cười cũng cười theo, rồi nói luôn.
- Lúc bấy giờ có tiếng chuông chùa ngân nga như đánh tỉnh cơn mê,
như để gột rửa linh hồn trần tục của Công chúa...
Lan lại cười.
- Ông vẽ sao được tiếng chuông?
- Vẽ được. Nghĩa là vẽ Công chúa con mắt lờ đờ ngước nhìn trời như
đang nghe tiếng chuông chùa mà cầu khấn đức Thích Ca Mầu Ni xin ngài
cứu vớt cho được thoát chốn trầm luân.
- Nếu ông vẽ được thế thì khéo lắm. Còn vẽ Công chúa mặc áo tứ thân
thì chắc ông theo sự tích Phật khi đã rời bỏ cung điện liền cởi bỏ bộ áo gấm
đổi lấy áo cà sa của một vị hòa thượng...
Ngọc tuy không hiểu sự tích Phật cũng trả lời liều: