Mai thành thực, kính cẩn trả lời:
- Bẩm cụ, cụ dạy thế chứ con đâu dám.
- Không, tôi nói thực đấy. Mợ không nên để tôi hối hận suốt, vì một
điều lầm lỗi trong giây phút...
Mai làm bộ không hiểu:
- Nhưng thưa cụ, có điều gì cụ cứ cho biết, nếu có thể giúp được cụ thì
thực con không dám từ chối.
Bà án do dự một lát rồi quả quyết bảo Mai:
- Mợ ạ, một ngày là nghĩa. Huống hồ đã ăn ở với nhau có con, có cái.
Mợ cũng chẳng nên giận cậu ấy nữa, chẳng nên oán tôi nữa.
Mai ngơ ngác hỏi:
- Ô hay! Sao cụ biết con oán giận? Mà con có quyền được oán giận ai
đâu?
- Vậy có bao giờ mợ nghĩ tới sự tái hợp không?
Mai hai má đỏ bừng, đầu nóng như sốt, ngồi im không đáp. Bà án lại
hỏi:
- Mợ nên nghĩ đến cậu ấy, trong sáu năm nay không một phút nào là
không nhớ, không thương mợ.
Mai giận đến cực điểm rồi, không nhịn được nữa:
- Tôi xin cụ đừng gọi tôi là mợ. Tôi không phải, tôi không còn là con
dâu cụ, mà cũng không bao giờ cụ thèm nhận tôi là con dâu cụ, cụ nhớ điều
ấy cho. Vậy cụ cứ dùng chữ cô cũng đủ lắm rồi.