HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 329

- Khổ cho tôi chưa! Người ta không hiểu tôi. Ở nhà thì con tôi không

hiểu tôi. Con tôi cũng vậy, mà cô cũng vậy, các người cho tôi là một vị
hung thần trời sai xuống để phá cuộc sống hạnh phúc của các người.

Bà án đưa khăn lên lau nước mắt:

- Nhưng nào tôi có ác nghiệt gì, tôi chỉ là một người bao giờ cũng nghĩ

tới hạnh phúc của con, của cháu, nghĩa là nghĩ tới bổn phận của một người
mẹ, một người bà.

Huy đứng lặng nhìn bà án, lấy làm thương hại. Chàng thong thả nói:

- Cụ cho phép cháu tỏ bày cùng cụ vài điều. Cụ là người rất tốt, bao

giờ cũng nghĩ tới bổn phận. Cháu biết lắm. Không bao giờ cháu ngờ vực
cụ. Song, thưa cụ, cụ dung thứ cho mấy lời sống sượng của cháu, cụ tức là
cái biểu hiện, tức là một người đại diện cho nền luân lý cũ. Mà tâm trí
chúng cháu thì đã trót nhiễm những tư tưởng mới. Hiểu nhau khó lắm, thưa
cụ. Cụ với bọn hậu sinh chúng cháu như hai con sông cùng một nguồn,
cùng chảy ra bể, nhưng mỗi đằng chảy theo một phía dốc bên sườn núi, gặp
nhau sao được. Vậy chị em chúng cháu không dám tranh luận với cụ nữa,
chỉ xin cụ ban cho một cái ân tối hậu, cũng như khi xưa chị cháu đã vì cụ
mà hy sinh hết hạnh phúc, lạc thú gia đình... Cái ân tối hậu ấy, là cụ và ông
huyện quên hẳn chúng cháu đi, đừng bận lòng nghĩ tới chúng cháu nữa.

Bà án vội ngắt:

- Cô Mai đã vậy. Nhưng còn cháu tôi?... Khi nào tôi nỡ để cháu tôi...

cháu nó mang tên họ chồng tôi, tên họ con tôi...

Mai cười gằn:

- Cái đó, thưa cụ, không lo.

Rồi nàng cúi xuống hỏi con:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.