HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 339

Bà Cán hiện ở chơi đây, bà ấy nhớ chị lắm.

Hôn cháu Ái thực kêu hộ em nhé".

Mai đưa vạt áo lên lau nước mắt rồi buồn rầu trao bức thư cho Huy:

- Em đọc.

Nàng ngồi suy nghĩ chờ Huy xem xong thư. Nghe Huy thở dài ngửng

đầu lên, nàng hỏi:

- Thế nào? Ý kiến em thế nào?

Huy cười chua chát rồi như nói một mình:

- Người mình không bao giờ có giá trị riêng hết. Ta chỉ là con ông nọ,

cháu bà kia. Vô phúc cho ta, nếu ta có một người anh, người chị không ra
gì!

Mai cười nói tiếp:

- Cứ gì anh. Đến nhà có đứa đầy tớ gái phải lòng giai, họ cũng dị

nghị... họ cũng cho là mình phạm tới luân lý nữa là!

- Bao giờ cho họ hiểu tới tự do, với danh dự cá nhân!

Mai mỉm cười bảo em:

- Nhưng mà, em ạ, bức thư của chị Diên đã làm cho chị tỉnh ngộ... Bây

giờ thì chị thực đã dứt được tình yêu, vì chị trông thấy, chị nhận biết chắc
rằng ái tình của Lộc - nếu Lộc quả vẫn yêu chị như lời bà án nói - còn phải
thuộc quyền một người thứ ba, một người thứ tư nữa thì dẫu sao cũng
không nên tưởng tới chỉ nên coi như nó đã chết hẳn rồi, chết hẳn rồi trong
trái tim đau đớn... Giữa lúc đầu xanh... nửa chừng xuân...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.