HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 347

Mai dõng dạc, nghiêm khắc nói tiếp:

- Nay ta chỉ còn một cách là anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Ta

không nên làm phiền lòng nhau, không nên quấy rối hạnh phúc riêng của
nhau nữa. Đó là sự hy sinh cuối cùng của đôi ta.

Lộc như điên, như cuồng nói rất nhanh:

- Không, em không cần hy sinh. Chỉ anh được phép hy sinh mà thôi,

hy sinh để báo đáp lại tấm lòng yêu thương của em: anh sẽ bỏ hết, bỏ quan,
bỏ vợ, bỏ hết để cùng em đi biệt một nơi, gây lại hạnh phúc... Anh đã sửa
soạn đâu đấy cả rồi, tiền nong sẵn sàng anh đã đem đi để trong cả va li gửi
ở khách sạn kia... Anh chưa dám ngỏ lời với em đó thôi.

Mai ngẫm nghĩ...

Tung trời, đôi chim liền cánh bay về nẻo xa. Mai thở dài:

- Không được. Vợ anh có tội gì mà anh nỡ bỏ?

Lộc vội đáp:

- Chỉ mình em là vợ anh.

Mai buồn rầu:

- Em sẵn lòng tin anh. Song người vợ kia dẫu sao cũng là người vợ

chính thức của anh, người vợ mẹ anh cưới cho anh. Trách nhiệm nặng nề
của anh đối với mẹ, đối với vợ, người vợ đã phó thác vào anh, anh phải một
mình mang lấy.

Lộc ngắt:

- Thế còn em? Em không phó thác vào anh hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.