HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 367

- Anh cần gì danh dự!

- Vâng anh không cần danh dự. Nhưng anh đi trốn với em để làm gì?

Có phải để gây lại hạnh phúc cho đôi ta không? Vậy hạnh phúc ấy anh liệu
có còn được hưởng nữa không?

Lộc toan ngắt lời, thì Mai đã vội nói luôn:

- Dù chúng ta ẩn núp ở một nơi hẻo lánh, dù chúng ta tìm tới một nơi

rừng rú, mọi rợ, hay xa tắp đâu đâu ở tận thế giới khác, dù chúng ta sống
như tự chôn vùi đời chúng ta vào một nơi sâu thẳm không ai dò biết tin tức,
thì phỏng lương tâm chúng ta có được yên, có để cho chúng ta an nhàn mà
hưởng sung sướng chăng? Hãy nói anh đã. Một ngày kia, nhớ tới cụ án,
nhớ tới vợ anh, con anh mà dẫu cho anh không yêu nữa anh khỏi sao không
hối hận, đau đớn, khổ sở... Mà em, lúc bấy giờ nhận thấy rằng chính em đã
làm cho anh phải hối hận, đau đớn, khổ sở, thì em càng hối hận đau đớn
khổ sở gấp mấy?

Lộc hai tay ôm đầu đăm đăm ngẫm nghĩ. Trong lò trên đống tro tàn

màu trắng xám, mấy mẩu củi đang cháy dở đã tắt hẳn. Mai lại nói:

- Đấy anh coi, ta mới tưởng tới mà cuộc đời tương lai ta muốn cùng

nhau gây dựng đã hiện ra khắt khe, ghê gớm biết bao. Huống nữa là ta sống
thực trong cuộc đời ấy.

Lộc thở dài cúi mặt như sợ không dám nhìn Mai: Những lời lẽ phân

trần quá hợp lý của Mai khiến chàng ngờ rằng Mai không còn yêu chàng
nữa. Cái giọng bình tĩnh dễ dàng của Mai chàng cho là không phải giọng ái
tình. Chàng có hiểu đâu rằng thống khổ trong mấy năm trời đã làm cho Mai
trở nên kiên nhẫn và biết phục tòng số mệnh. Chàng có hiểu đâu rằng
những lời đo đắn trước sau của Mai, Mai đã từng bao phen tự thì thầm
trong những đêm dài đằng đẵng. Những ý tưởng kia, Mai đã suy đi xét lại
hàng nghìn hàng vạn lần thì làm gì nay Mai không diễn đạt được chu đáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.