HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 82

Đến cả bà Hộ, ông Thiện, chú Mộc trong khi có Ngọc cũng thấy bận

suốt ngày, nhưng tuy bận bịu, rộn rịp hơn xưa mà vẫn lấy làm vui vẻ. Nào
hai bữa cơm sửa sang cho lịch sự, nào hầu hạ pha nước lấy thau. Nhất là
chú Mộc thấy Ngọc tính rất dễ dãi vui đùa lại hay lên chuyện gẫu lắm.

Nay Ngọc về Hà Nội, năm người đều thấy những công việc hàng ngày

buồn tẻ. Mấy cái máy uể oải nay lại càng uể oải hơn xưa.

Nhưng người buồn tẻ nhất vẫn là chú Lan.

Ba, bốn ngày sau khi Ngọc đi, chú chẳng thiết làm gì, chẳng muốn ăn

uống gì. Đến nỗi sư Cụ và chú Mộc cũng lấy làm lạ rằng cái tình bằng hữu
của chú đối với Ngọc không ngờ thân mật đến thế.

Chiều hôm ấy, mặt trời đã lặn sau rặng đồi tây, Lan còn thơ thẩn trên

vườn sắn sau chùa. Ngồi trên bó cành lẫn lá để ngổn ngang chưa buộc, cặp
mắt lờ đờ nhìn về phía xa xa, linh hồn Lan như đương theo đám mây phản
chiếu sắc hồng của vừng thái dương mà bay về nơi hư vô tĩnh mịch. Lan
thở dài, buột mồm thong thả nói: "Nát Bàn! Bồng Lai!"

Hai ý tưởng "tôn giáo" và "ái tình" hình như đương công kích nhau ở

trong tâm trí.

Bỗng Lan giật mình tỉnh bừng giấc mộng. Tiếng chuông như cất giọng

vỗ về, an ủi, dỗ dành. Lan mỉm cười lẩm bẩm: "Thế nào cũng phải lánh xa
nơi trần tục!".

Tiếng chuông đổ hồi như vui cười khanh khách vì đã giải thoát được

linh hồn Lan.

Lan cũng cười tiếp theo hồi chuông, tiếng cười lanh lảnh trong làn

không khí yên lặng dưới ánh lù mù thảm đạm buổi chiều tà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.