Tôi bước ra ngoài nhìn họ. Người đàn ông với cái áo khoác
màu xám là chỉ huy của họ. Y có một xâu chuỗi hạt trai đeo ở cổ.
Ở cuối sợi dây có cái gì đó chiếu sáng. Y đưa tay lên, ra một dấu
hiệu gì đó về hướng tôi. Cái dấu hiệu đó giống như vật đeo ở cổ
y.
Một người khác nói chuyện với tôi. Lời nói của y làm thành
những âm thanh kì lạ. Tôi suýt bật cười nhưng cố cắn răng lại.
Tôi ra dấu ý nói tôi không hiểu. Sau đó tôi mỉm cười với y. Y
bắt đầu nói chậm lại, lời nói có vẻ dịu dàng. Đó là những tiếng
nói của con người. Không có bất cứ âm thanh nào giống như
tiếng nói của con người trên thế giới.
Họ hỏi tôi bằng cách ra dấu, hỏi tôi có muốn đi với họ không.
Tôi chỉ cho họ thấy cái túi xách đã chuẩn bị của tôi, sau đó tôi đi
theo họ ra biển. Họ thích xâu chuỗi hạt trai, cái áo khoác và cái
váy lông chim của tôi. Chúng tôi đến chỗ đống lửa của họ trên
bãi biển. Người chỉ huy bảo tôi cần phải có một áo dài. Tôi biết
thế vì có một người đo tôi bằng một sợi dây. Họ đo tôi từ cổ
xuống chân.
Cái áo dài màu xanh. Một người trong bọn họ cắt hai cái áo
rộng và may áo cho tôi bằng mớ vải đó. Y ngồi trên một tảng đá
và ráp các mảnh vải với nhau bằng một sợi chỉ trắng. Đôi khi y
ướm ướm cái áo bên trước tôi. Y mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Tôi
thích mặc cái váy lông chim và cái áo khoác bằng da rái cá hơn.
Các thứ này đẹp hơn cái áo y đang may.
Cái áo dài giống như áo khoác của vị chỉ huy hơn là áo dài của
con gái. Mặc nó vào rất nóng. Nhưng tôi vẫn mỉm cười và xếp
cái váy lông chim của tôi vào một trong các túi xách. Tôi sẽ mặc
nó khi không có bọn đàn ông ở chung quanh. Tàu neo ở đảo
chín ngày. Bọn họ muốn đi săn rái cá, nhưng không săn được
con nào. Tôi biết vài con trong bọn chúng nhớ người Aleut. Bọn
chúng đã lội đi xa khi tàu tới đảo.