HÔN LỄ TỬ THẦN - Trang 167

nhắng nhít ở nhà không được ăn tối, và tự hỏi không biết giờ này Precious
khó chịu đến nhường nào.

Con chó bên ngoài cửa liếm sạch ngón tay Carl.

“Giờ thì đi tìm chỗ nào ấm áp mà ngủ đi,” anh thì thào với con vật. Đứng

dậy, anh ngắm nhìn Tóc Đỏ. Ngay cả khi cô mặc một cái áo khoác trượt
tuyết và đắp một tấm trải giường, cái hình hài nữ tính ấy vẫn khiến máu
anh nóng lên.

“Tôi nghĩ anh sẽ bắt tôi nếu tôi cho con chó ít bánh,” cô nói, giọng ấm áp

ngái ngủ và gợi cảm đến phát đau. Mắt anh nhìn lên khuôn mặt cô, mi mắt
cô chỉ hơi hé mở.

“Chỉ vì tôi muốn nó im đi mà thôi.”

“Chứ không phải vì có thể anh cũng có trái tim à?” cô nói, lăn trở lại chỗ

của mình. Tấm trải giường cuốn theo cô và trượt sang phía bên kia. “Anh
không lừa được tôi đâu, Carl Hades.”

Anh nhìn chăm chú vào bờ mông ngọt ngào được bó gọn trong cái quần

bò màu xanh nhạt. Nhắm mắt lại, anh cố huy động hết lý trí để có thể bò trở
lại vào giường mà không cố gắng để dụ dỗ cô.

Ít nhất thì bây giờ tôi sẽ không muốn hôn anh nữa. Anh đã nghe thấy cô

nói thế hồi nãy, dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự hấp dẫn không đơn phương.

Nhưng với mỗi một lý do mà cậu nhỏ của anh đưa ra để xui anh làm tới,

bộ não lại trút ra cả đống lý do tại sao anh sẽ hối hận nếu làm vậy. Và cả cô
ấy cũng thế. Trước hết, cô ấy thuộc về một người đàn ông khác, ít nhất là
về mặt lý thuyết. Carl không biết phải nghĩ sao về toàn bộ cái câu chuyện
tôi-đã-xả-cái-nhẫn-cưới-vào-toilet, nhưng nó không ăn nhập mấy với một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.