HÔN LỄ TỬ THẦN - Trang 437

“Nào con trai, lý ra thì bố cũng để mặc con đấy nếu như con không kéo

bố lún sâu vào cái tình huống ngốc nghếch này. Vậy cho nên con hãy để
cho cô ấy yên đi.” Nói rồi ông ra hiệu cho anh đi ra.

Carl nhượng bộ và đi theo bố vào trong phòng khách. “Để cho cô ấy

nguôi bớt đã‚” ông thì thầm. “Bố cũng đã từng thấy mẹ con và Jessie cáu
giận như thế rồi, và họ đều nguôi đi cả. Nhưng đừng có thôi cố gắng. Nếu
anh mà không cố, họ lại càng cáu giận thêm.”

Carl đi ra và ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha, hai tay đưa lên ấn vào

hốc mắt. Anh không thể suy nghĩ cho bình tĩnh được. Anh cần phải nói
chuyện với cô nhưng cũng không biết cần phải nói gì. Anh đến đây định
bụng từ bỏ cô. Nhưng nhìn thấy cô trong vòng tay Joe Lyon đã thay đổi
mọi chuyện.

Ấy thế mà, nó cũng chẳng thay đổi gì. Anh rất dở trong chuyện quan hệ

tình cảm. Anh làm mọi người thất vọng. Anh vẫn không thể hứa hẹn gì với
Katie, bởi abg không hứa những gì mình không giữ lời được. Và một người
phụ nữ như Katie xứng với những lời hứa. Nhưng khốn kiếp! Anh vẫn cần
phải nói chuyện với cô. Anh vẫn cần phải nói với cô... Anh vẫn chưa biết
mình phải nói gì với cô, nhưng điều ấy phải quan trọng lắm, bởi vì anh
cũng đang đau đớn cùng cực đây này.

***

Katie thức dậy, đầu đau như búa bổ, mắt sưng húp, và bàng quang còn

sưng hơn. Cô trở mình và nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng. Cô khóc cho đến khi
ngủ thiếp đi lúc nửa đêm, tự nhủ với mình rằng mặc dù rất phi lý, cô đã
phải lòng cái người đàn ông cô mới chỉ biết từ vài hôm nay, một người đàn
ông mà chỉ đơn thuần quan tâm tới cô vì tình dục. Một người đàn ông mà
sau một đêm ân ái đã xua đuổi cô đi. À, mà cô đã bao giờ lão luyện chuyện
ân ái đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.