HÔN NHÂN GIẤY - Trang 348

ai nữa, cũng không định viết kết thúc là bi kịch nữa, cô chỉ muốn
cho những người đang yêu, cho Tang Lý một lối ra đầy chữ

Tiểu Ảnh nghĩ, quả nhiên suốt cuộc đời này mãi mãi cô không

thể trở thành một nhà văn xuất sắc. Đêm khuya, Tiểu Ảnh cứ cặm
cụi như thế. Căn phòng không thể im lặng hơn, chỉ khe khẽ tiếng
nhạc từ máy tính, đó là một giọng ca nữ đầy u uất: “Nếu gặp gỡ sớm
hơn thì ta đã không phải hối hận, sẽ không còn rối ren, sẽ sống giản
đơn và hạnh phúc. Nếu có ngày anh không còn ở đó, hãy tha lỗi vì
những gì em cho anh là không ít, nhưng anh đâu có phúc để đón
nhận…”

Cứ nghe đi nghe lại mãi bài này.

Một bài hát rất đúng tâm trạng, không hẹn mà gặp với chủ đề

cuốn tiểu thuyết. Tiểu Ảnh vừa nghe vừa giữ cảm xúc, vừa nhẹ
nhàng gõ theo nhịp bài hát. Gõ rất lâu, đến lúc viết đã mỏi tay, Tiểu
Ảnh mới đứng dậy rót cho mình một cốc nước.

Đứng trước bình nước, cô chợt nghĩ: Mình còn được sống những

tháng ngày bình lặng thế này bao lâu nữa?

Sẽ có một ngày, tiếng khóc oa oa của đứa trẻ cất lên, rồi căn

phòng này sẽ náo loạn lên vì bà mẹ chồng trước đây không có tiếng
nói chung? Lúc đó, cuộc sống của Tiểu Ảnh không còn là cuộc sống
của riêng hai người, mà là một thế giới chồng chéo tạp loạn. Dường
như trong cái thế giới tạp loạn ấy, đứa trẻ nhỏ hay bà mẹ chồng
không có bảo hiểm nhân thọ lại ngã bệnh… thì đúng là loạn hết lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.