HÔN NHÂN GIẤY - Trang 531

mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thật là giống mẹ
em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa,
em cũng chẳng dám nói với mẹ...”

Cố Tiểu Ảnh sững người, trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm

vào, nhỏ ra từng giọt máu.

“Gia đình em nghèo lắm, sở dĩ em học được xong đại học, là do

sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống Cẩm Tây nắm chặt lấy tay Cố
Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thì em hối hận,
vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệ
thuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi
xem kịch nói, nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu
chỉ có xem sách giáo khoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”

Cô thổn thức: “Nhưng em không muốn chấp nhận thua cuộc,

nên đã thi liên thông. Em muốn chứng minh người nông thôn như
chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ em
chưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em
cũng không kém hơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng,
đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phải thừa nhận, em kém hơn các bạn,
em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên ngay từ nhỏ đã được
tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự sáng tạo của họ
luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt hình, các
chuyến lưu diễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không
biết...”

“Em tưởng rằng, thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở

ra cho em một cánh cửa mới, giúp em bước vào một thế giới mới”,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.