HÔN NHÂN GIẤY - Trang 644

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhè nhẹ xoa bụng mình, khẽ nói:

Bảo bối, mẹ xin lỗi, vì đã làm con sợ. Con cho mẹ ngủ một giấc, ngủ
dậy rồi mẹ sẽ gọi điện cho bố con. Lần này, dù là bà con lên, hay
chính bố con quay về, mẹ cũng không giấu giếm họ đâu. Mẹ mệt
quá, không cầm cự được nữa rồi. Mẹ đúng là đồ vô dụng, con đừng
cười mẹ nhé… Giờ mẹ mới biết, những người vợ lính trong phim vất
vả như thế nào, một mình nuôi con, vào những lúc khó khăn nhất,
phải có niềm tin mãnh liệt đến mức nào mới không để mình cảm
thấy cô độc?

Cố Tiểu Ảnh mê man chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ như

thế.

Cố Tiểu Ảnh ngủ một mạch đến tận tối.

Lúc tỉnh dậy, một cơn đau ghê gớm từ dưới lên trên, cứ từng cơn

khiến cô đang ngủ say phải tỉnh dậy, và khi đó, cô mới phát hiện ra
mình đang nằm cuộn tròn, chiếc chăn trong tay đang chặn vào bụng
dưới, rồi có chất gì đó trơn nhầy dính dính, chảy ra từ cơ thể cô.

Cố Tiểu Ảnh tỉnh ngay dậy, hoảng hốt đưa tay xuống sờ, run run

bật đèn ngủ, vào khoảnh khắc cái màu đỏ tươi đó hiện ra dưới ánh
đèn, đầu Cố Tiểu Ảnh như nổ tung!

Đầu tiên Cố Tiểu Ảnh gọi 120 là số điện thoại cấp cứu, số thứ hai

là của Quản Đồng, nhưng thật đáng tiếc, không gọi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.