Người đàn ông đầu bên kia điện thoại hiển nhiên ngẩn người, sau một lát
mới trả lời: “Ai? Bác sĩ trưởng khoa nổi tiếng nào sao?”
Thương Ngao Liệt còn không có tiến thêm một bước nói rõ, đối phương
lại thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu chậm đã, tôi chỉ nghe qua một nữ
vương thiết kế áo cưới nổi danh tên là…. A? Cậu muốn kết hôn sao?”
……..
Sau khi điện thoại cúp, Hạ Nhã đầy bụng nghi vấn không giải thích
được. Người đàn ông Thương Ngao Liệt kia nói gì, đợi cô có thời gian rãnh
muốn dẫn cô đi xem nhà ở sau khi kết hôn?”
"Là người kia tìm em?” Lãnh Dương nhìn sang Hạ Nhã, cười cười, “Hắn
chọc em tức giận à?”
Hạ Nhã lập tức rút hết oán khí lên đầu Lãnh Dương: “Đàn ông thúi, đều
không có ai tốt.”
"Được, anh không tốt. Chết không có gì đáng tiếc, em muốn đánh muốn
chửi anh đều cam tâm tình nguyện, ngàn vạn lần đừng nghẹn miễn cho vừa
làm anh tức giận vừa đau lòng.” Nói xong, Lãnh Dương cẩn thận đưa menu
tới trước mặt cô.
Hạ Nhã nhìn vẻ mặt Lãnh Dương dễ khi dễ, lập tức không có tin thần.
Hai người ngồi trong một nhà tiệm cơm kiểu Hồ Nam gần cửa sổ, bên
trong thoang thoảng thơm nồng mùi vị chua cay, ngửi thấy liền thèm ăn
miệng chảy nước miếng.
Thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ hoặc là khách ăn cơm xong không có
việc gì làm nhìn sang bọn người trẻ tuổi họ vài lần. Hạ Nhã không được tự
nhiên nghiêng đầu, định nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.