HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 137

ngay.” Warren kể. Nhưng trong khi cậu lấy tranh cãi làm vui thì sự láu
cá của cậu ở chiều ngược lại. Những ý kiến phản bác xuất hiện nhanh
như chớp và sự đối đáp một cách dữ dội gây trở ngại cho cuộc đi tìm sự
yêu mến của những người bạn đồng trang lứa.

Đến lúc này, những nỗ lực hòa đồng với mọi người chỉ đem lại những
kết quả hỗn tạp. Cậu có khả năng mê hoặc người lớn, ngoại trừ các thầy
cô giáo của cậu. Cậu cảm thấy phát ốm nếu phải chơi với đám bạn đồng
trang lứa, nhưng cậu cũng cố kiếm một vài người bạn thân. Cậu tha thiết
muốn mọi người yêu thích cậu và đừng công kích cậu một cách cá nhân.
Cậu muốn có một qui tắc. Thực ra, cậu có một qui tắc, nhưng cậu không
sử dụng qui tắc đó ở mức cao nhất. Giờ đây, vì thiếu các kỹ năng khác
nên cậu bắt đầu chú ý đến nó hơn.

Warren tìm ra qui tắc này ở nhà ông nội cậu, nơi cậu đọc ngấu nghiến
mọi thứ có thể đọc được trong tầm tay, như cậu từng đọc ở nhà mình.
Lướt qua kệ sách ở phòng ngủ phía sau nhà, cậu đã “tiêu hóa” hết mọi
thứ trên tờ Progressive Grocer và từng bảnDaily Nebraskan từng được
cha cậu biên tập, và đọc như một con mọt sách trong suốt 15 năm tờ
Reader’s Digest mà Ernest đã cất giữ lại. Cái kệ sách nhỏ đó cũng có
một loạt các sách tiểu sử danh nhân mà nhiều người trong số họ là doanh
nhân. Từ khi còn nhỏ Warren đã được học về cuộc đời các danh nhân
như Cooke, Daniel Drew, Jim Fisk, Cornelius Vandebilt, Jay Gould, John
D. Rockefeller và Andrew Carnegie. Một vài trong số các quyển sách
này được cậu đọc đi đọc lại nhiều lần. Một trong số đó rất đặc biệt -
không hẳn là một cuốn tiểu sử bìa cứng mạ vàng mà là một cuốn sách
bìa mềm được viết bởi một cựu nhân viên bán hàng tên là Dale Carnegie,

[266]

có cái tựa rất lôi cuốn là How to Win Friends and Influence

People

[267]

Cậu phát hiện ra cuốn này vào năm cậu 8 hay 9 tuổi.

Warren biết rằng cậu cần thu phục bạn bè, và cậu muốn gây ảnh hưởng
với mọi người. Cậu mở sách ra và nó hút hồn cậu ngay từ trang đầu tiên.
“Muốn lấy mật thì đừng phá tổ ong.”

[268]

Cuốn sách bắt đầu như thế.

Chỉ trích là vô ích, Dale Carnegie viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.