đầu như một khách hàng lớn nhất của chính phủ mỗi khi họ cần
bán trái phiếu chính phủ, như một thành viên thuộc Hồng Y đoàn,
cánh tay phải của Giáo hoàng La Mã.
Chỉ những nhà giao dịch hàng đầu mới được mua trực tiếp trái
phiếu của chính phủ. Tất cả những người còn lại đều phải nộp hồ
sơ đấu giá cho các nhà giao dịch chính, đóng vai trò là các nhà môi
giới giữa chính phủ và các công ty. Điều này tạo thế thượng phong
cho họ tiếp cận và chiếm lĩnh thị phần. Nắm bắt rõ nhu cầu
của khách hàng và chính phủ, các nhà giao dịch chính cắt bớt phần
lớn lợi nhuận từ khoản chênh lệch giá giữa cung và cầu. Nhưng để có
được quyền lực đó, các nhà giao dịch chính cần phải tạo được một
niềm tin tương xứng. Chính phủ kỳ vọng rằng họ phải hành xử như
các vị hồng y trợ tế cho Giáo hoàng. Đúng vậy, họ phải uống trước
chén rượu bí tích thánh thể, nhưng họ không được gài bẫy hay gây
khó khăn cho Giáo hội.
Trước mỗi cuộc đấu giá trái phiếu chính phủ, các nhà giao dịch
chính “hót líu lo” trên điện thoại, thăm dò khách hàng để xem khả
năng và sở thích của họ. Cảm giác của Mozer về sức nóng của thị
trường sẽ được chuyển sang cuộc bỏ thầu của Salomon. Một vài giây
trước khi đồng hồ điểm đúng một giờ chiều vào ngày mở thuầ,
các nhà giao dịch sẽ gọi cho “các tùy phái viên” được cắm sẵn tại bàn
điện thoại công cộng tại tòa nhà của Cục Dự trữ Liên bang dưới phố
để chờ nhận tin và viết vội các con số bỏ thầu và nhét thật nhanh
vào cái thùng gỗ của Cục Dự trữ. Đúng một giờ, viên thư ký phụ trách
đặt tay lên khe hở và thế là cuộc bỏ thầu kết thúc. Chính phủ đã sử
dụng kiểu đấu thầu cổ lổ sỉ này trong suốt mấy thập kỷ qua.
Tình trạng căng thẳng cố hữu của thị trường nằm ở các quyền
lợi đối kháng của Kho bạc Quốc gia và các nhà giao dịch quan tâm
đến giá cả và giá trị thực chất của các loại trái phiếu. Kho bạc chỉ
đưa ra đấu giá một phần số lượng trái phiếu và muốn bán với