trong tâm hồn ông, vốn chỉ có thể được nhìn thấy bởi những người
biết rõ về ông. Bởi vì, ông chỉ nói về chúng trong những lúc riêng
tư, khi ông thích nói mà thôi.
Trước các sinh viên, ông giải thích về phương pháp “20 lần
bấm lỗ”
trong hoạt động đầu tư của ông: “Bạn sẽ là một người
giàu có, nếu bạn nghĩ rằng bạn như một tấm thẻ được phép bấm
lỗ 20 lần trong suốt cuộc đời bạn, và với mỗi quyết định có liên
quan đến vấn đề tài chính bạn sẽ sử dụng một lần bấm. Chắc
chắn bạn sẽ cố gắng chống lại sự cám dỗ của những ý nghĩ và
hành động không nghiêm túc. Bạn sẽ hết sức cẩn trọng khi ra
quyết định và chỉ ra các quyết định thực sự có ý nghĩa mà thôi.”
Trong cuộc đời mình, ông cũng tuân thủ quy tắc này. Một ngôi
nhà, một người vợ trong suốt 50 năm, cũng một Astrid đó trên
đường Farnam; không bất động sản, tranh ảnh hội họa, xe hơi hay
các loại bảo vật; không chuyển hết thành phố này đến thành phố
khác hay từ nghề này sang nghề khác. Điều đó rất dễ dàng đối
với một con người tự hiểu rõ chính mình; cũng có phần xuất phát
một cách tự nhiên như một thói quen của ông; và một phần khác là
từ sức ỳ tư duy của ông. Khi ông cho một người nào đó bấm một lỗ
trên tấm thẻ của mình, họ sẽ trở thành một phần gắn liền với
cuộc đời ông và quyết định đó là vĩnh viễn không hề thay đổi. Cho
nên, bất kỳ sự tan vỡ nào của những điều vĩnh viễn đó đều hết
sức khó khăn đối với ông khi ông phải đối mặt nó.
Vài hôm sau, cảnh sát đến từ sáng sớm để chặn xe ra vào các con
đường gần khu vực Vương cung Thánh đường Washington, nơi cái
bóng của nó nghễu nghện như in hình trên nền trời xanh trong,
để người ta đến tiễn đưa Kay Graham. Các đài truyền hình bắt
đầu lắp đặt dụng cụ vào các vị trí để tường thuật tỉ mỉ một đám tang
có đầy đủ các nghi thức tương đương đám tang của một người đứng
đầu nhà nước. Sau đó, những chiếc xe buýt chở nhân viên của