trống trải, những cơn nấc nghẹn, những tiếng gào thét bị dồn
nén bỗng bùng nổ từ con người ông. Không có một lời an ủi nào cho
cảm xúc này của ông. Ông khóc òa như một đứa trẻ.
Dần dần, tiếng nức nở cũng chấm dứt. Sau đó, ông bắt đầu
nói về Susie, rồi ông lại chảy nước mắt, và cứ như thế trong gần
hai giờ. Ông rất sợ khi nghĩ đến cảnh bà phải một mình chịu đựng
thử thách trên bàn mổ. Bà mạnh mẽ hơn ông; nhưng điều ông quan
tâm là cơn đau mà bà phải chịu. Ông còn lo lắng hơn nữa vì biết
rằng bà chấp nhận cái chết như một lẽ tự nhiên chứ không tìm
mọi cách chống lại nó như ông. Ông kinh hoàng khi nghĩ rằng ông
có thể vĩnh viễn mất bà. Mọi giả thuyết về những điều quan
trọng nhất trong cuộc đời ông đang bị đảo ngược. Ông luôn luôn cho
rằng mình sẽ không bao giờ phải sống một mình vì bà sẽ sống lâu
hơn ông. Ông luôn cho rằng mình có thể tin cậy ở sự khôn ngoan và
phán đoán của bà trong mọi quyết định cốt tử cần phải thực hiện.
Ông luôn cho rằng bà sẽ điều hành Quỹ Buffett sau khi ông qua
đời. Và, bà sẽ giữ gìn hòa khí gia đình thay ông. Bà biết rằng Astrid
cần được chăm sóc; bà sẽ giải quyết mọi xung đột, nếu có, và xoa
dịu mọi nỗi đau, mọi cảm giác tồi tệ trong gia đình. Bà sẽ lo chuyện
tang lễ cho ông và làm cho mọi người luôn nhớ về ông. Và trên tất
cả là, ông luôn nghĩ rằng Susie sẽ có mặt bên cạnh ông, cầm tay
vấn an ông trong khi ông trút hơi thở cuối cùng để về bên kia thế
giới, như bà đã từng làm với những người khác. Lần đầu tiên trong
đời ông buộc phải nghĩ rằng mọi việc có thể sẽ không diễn ra theo
những gì ông nghĩ. Nhưng những ý nghĩ này khó chịu đến mức ông
không thể không nhìn lại một lần nữa trong tiếc nuối trước khi vứt
bỏ chúng hoàn toàn. Ông chắc chắn rằng các bác sĩ của bà sẽ
chăm sóc bà chu đáo và bà sẽ sống qua cơn hoạn nạn này. Vào lúc
ông rời văn phòng để chơi bài bridge như thường lệ, ông buồn rười
rượi nhưng trầm tĩnh và tự chủ.