HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 140

- Tại hạ biết Thiệu nữ hiệp sẽ ra đây, nên đến trước kính cẩn chờ đợi.
Nguyên chàng định chọc giận thiệu Quyên, nhưng thấy cô mặt đỏ như

ráng chiều từ từ cúi đầu xuống, chàng chẳng khỏi ngấm ngầm kinh hãi
không dám nhìn cô nữa.

Hồi lâu Thiệu Quyên lại lên tiếng:
- Ô hay! Tiểu muội chỉ muốn hỏi sao các hạ lại hành động như vậy? Vừa

rồi các hạ đem Bích Ngọc Sạn của phái Côn Luân và Tử Hồng kiếm của
phái Võ Đương để vào trong sảnh đường. Các hạ tưởng tiểu muội không
nhìn thấy chăng?

Du Hữu Lượng tắc họng. Sau một lúc chàng mới đáp:
- Tâm tư của cô nương thật là vi diệu. Tại hạ làm việc gì cũng khó lòng

che được pháp nhãn của cô.

Thiệu nữ hiệp bĩu môi nói:
- Các hạ đừng tâng bốc tiểu muội nữa. Các hạ hành động xuất quỷ nhập

thần, chẳng ai khám phá ra được mưu đồ chuyện gì. Này! Có phải các hạ
thích là người ngơ ngẩn hay trong lòng rất nhiều tâm sự?

Du Hữu Lượng ngẩng đầu lên thấy cặp mắt xinh đẹp của cô đang nhìn

chàng.

Trong khóe mắt lại lộ ra rất quan thiết và kỳ vọng ở nơi chàng. Chàng là

người rất mau hiểu tâm tư kẻ khác, bỗng trong lòng đau nhói lên cơ hồ
không tự chủ được.

Thiệu Quyên lại cất giọng ôn nhu nói:
- Các hạ cứ yên lòng. Tiểu muội nhất quyết không tiết lộ một chút gì về

các hạ với bất cứ ai.

Du Hữu Lượng thở dài đáp:
- Trên cõi đời này. Hỡi ôi! Chỉ có ở trước mặt cô nương là tại hạ không

cần cảnh giới.

Thiệu Quyên trong lòng khoan khoái cúi đầu xuống.
Du Hữu Lượng lại nói:
- Trên đời chỉ có một mình cô nương biết tại hạ hiểu võ nghệ. Tại hạ có

bản lãnh mà không dám thi triển, có hi vọng mà không dám mừng vui.
Thiệu cô nương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.