HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 141

Cuộc đời như vậy cô nương cho là đáng vui hay đáng buồn?
Đó là những lời phế phủ của chàng. Chàng thấy tiểu cô nương này tính

tình chất phác, không có ý nghĩ cong queo liền cảm thấy nỗi u uất trong
lòng khoan khoái, nhưng nghĩ lại chàng lây làm kỳ tự hỏi:

- Tại sao ta lại không giữ được thái độ kín đáo với cô này?
Thiệu Quyên chú ý nghe lời Du Hữu Lượng thấy chàng thiếu niên thâm

trầm này nói với mình những điều tha thiết thì trong lòng vừa vui mừng
vừa cảm động đến nỗi vành mắt đỏ hoe.

Thiệu Quyên hạ thấp giọng xuống nói:
- Du... Du đại ca! Tiểu muội biết trong lòng đại ca rất đau khổ, nhưng lo

nghĩ nhiều thì tổn hại tinh thần. Đại ca nên làm chuyện vui vẻ để giải lòng
sầu muộn như tiểu muội...

Cô nói tới đây chợt nghĩ ra những lời đối với một chàng thiếu niên cao

thâm khôn lường như thế là quá non nớt, quá nông cạn, bèn dừng lại không
nói nữa.

Rồi cô thấy Du Hữu Lượng lẩm nhẩm gật đầu ra vẻ thành thục thì trong

lòng lại hớn hở nghĩ thầm:

- Ta ở trước mặt y khác nào một con nhỏ chưa hiểu việc đời, nên nói ít đi

là hơn. Ta coi y như một vị đại ca từ lâu rồi.

Cô dương mắt đăm đăm nhìn Du Hữu Lượng. Chàng xúc động một lúc

trở lại vẻ mặt bình thản, trong lòng rất áy náy về thái độ thất thường của
mình vừa rồi!

Chàng nhìn Thiệu Quyên cười nói:
- Người bạn của tại hạ là Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương rất quan tâm

đến cô nương. Vừa rồi y cũng ở trong nhà đại sảnh, chắc cô nhìn thấy rồi?

Thiệu Quyên gật đầu đáp:
- Ngày thường y rất tự nhiên, thế mà bây giờ lại rất xúc động vừa ngó

thấy thanh Tử Hồng Bảo Kiếm của phái Võ Đương y đã ngã lăn ra chết
giấc.

Du Hữu Lượng trong lòng kinh hãi. Hồi lâu không nói câu gì.
Thiệu Quyên lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.