HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 142

- Gã đó tuy kiêu ngạo, nhưng hết lòng luyến ái sư phụ thực cũng đáng

thương!

Du Hữu Lượng lẩm bẩm một mình:
- Đây là... đây là... sự khởi thủy cho mọi việc.
Thiệu Quyên lấy làm kỳ hỏi:
- Du đại ca nói gì vậy?
Du Hữu Lượng nở nụ cười bí mật không đáp. Ngày thường thì Thiệu

Quyên quyết hỏi cho ra chứ không chịu bỏ, nhưng hiện giờ cô cảm thấy
mình không nên giống tính con nít, hỏi đông hỏi tây, nên cô im miệng.

Du Hữu lượng nói:
- Trời sắp tối rồi. Cô nương nên về thành cho sớm đi.
Thiệu Quyên hỏi:
- Còn đại ca đi đâu?
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ còn có việc riêng phải đến tòa tiểu trấn ở phía trước.
Thiệu Quyên ngẩn người rồi hỏi:
- Tiểu muội cũng biết mình không nên tò mò đến công việc của đại ca,

nhưng... nhưng... xin đại ca cho tiểu muội hay công việc của đại ca có nguy
hiểm gì không?

Du Hữu Lượng mỉm cười đáp:
- Tuyệt không có gì nguy hiểm hết.
Ngoài miệng chàng nói hời hợt như vậy mà thực ra trong lòng cực kỳ

cảm động, vì vị tiểu cô nương trước mắt là người duy nhất trên thế gian
quan tâm đến sự sống chết của chàng.

Thiệu Quyên lại nói:
- Tiểu muội tuy biết bản lãnh mình kém cỏi, nhưng cũng có thể giúp đỡ

đại ca được phần nào. Có đúng thế không?

Du Hữu Lượng nghiêm nghị đáp:
- Đúng lắm! Đúng lắm!
Thiệu Quyên lại hỏi:
- Tiểu muội phải cái tật thấy ai mặt ủ mày châu là chán ngấy. Đại ca có

muốn cho tiểu muội chán ngán chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.