HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 170

Nhan Bách Ba nói:
- Chúng ta vừa được một phen gặp gỡ, đã phải chia tay, chẳng biết ngày

nào lại được tái hội. Chúng ta hãy nói chuyện lúc nữa để làm những ký ức
về sau há chẳng hay hơn ư?

Gã nói câu này khóe mắt lộ ra tình quyết biệt.
Du Hữu Lượng nhìn thần sắc gã tưởng chừng nát ruột, nhưng ngoài mặt

vẫn lạnh lùng. Gã than thầm trong bụng:

- Ta không nên quen biết một người bạn tốt nào nữa để phải thêm gánh

nặng tình cảm.

Nhan Bách Ba thấy chàng không nói liền cất giọng ôn nhu:
- Du huynh mỏi mệt rồi, tiểu đệ không tiện quấy nhiều để Du huynh nghỉ

ngơi. Xin Du huynh tùy tiện... Người đọc sách lao thân tổn trí, chứ không
như tiểu đệ suốt ngày tựa hồ chẳng có việc gì.

Du Hữu Lượng mỉm cười đáp:
- Nghe Nhan huynh nói mà trong lòng hứng thú quên cả nhọc mệt. Đêm

dài có người trò chuyện ý hợp tâm đầu là một điều mà tiểu đệ mong còn
không được.

Nhan Bách Ba thực tình muốn nói chuyện với Du Hữu Lượng cho đến

sáng để giết thì giờ. Gã cả mừng nói:

- Du huynh! Lòng dạ Du huynh rất thân thiết, học thức lại hơn người.

Sau này tất thành tựu lớn lao. Hỡi ơi! Trong chiều kẻ quyền thần lộng hành
mà hoàng đế lại nhu nhược đa nghi, nếu không có cây cột chống trời thì e
rằng... e rằng...

Du Hữu Lượng bỗng nghe gã bàn tới quốc gia đại sự, phê bình việc triều

chính thì trong lòng run rẩy lên nghĩ bụng:

- Ta cũng nghe nói hoàng đế bản triều vốn tính đa nghi. Nếu ngài nghe

câu chuyện này có khi nguy đến tính mạng. Gã thiếu niên này đem lời tâm
phúc bàn bạc với ta, không hiểu vì lẽ gì?

Nhan Bách ba lại hỏi:
- Bậc đại trượng phu sinh vào thời loạn chính là lúc để mình lập công.

Du huynh nghĩ sao?

Du Hữu Lượng vâng dạ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.