HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 173

Du Hữu Lượng hỏi:
- Võ công của Sính Đình Tiên Tử cao thâm lắm hay sao?
Nhan Bách Ba đáp:
- Võ công y đúng là lợi hại. Nhưng điều trọng yếu là y mang trong mình

thanh kim kiếm của gia sư, nên ai cũng nể mặt, không tiện làm khó dễ với
y.

Du Hữu Lượng hỏi:
- Chẳng lẽ lệnh sư không biết đến hành vi của y?
Nhan Bách Ba đáp:
- Gia sư là người rất nghiêm nghị, nhưng rất cưng chiều y. Mỗi năm y

lên nói Võ Đương mấy lần, phần nhiều bị người ta uy hiếp, thì y phải chạy
về. Nhưng lạ thay, mỗi lần y ra đi là gia sư buồn bã mấy ngày. Vụ này đại
sư huynh cũng không hiểu được.

Gã nói tới đây lại nghĩ đến chuyện sư phụ sống chết thế nào chưa rõ,

trong lòng nẩy mối thương tâm, vành mắt đỏ hoe, dừng lại không nói nữa.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Đêm đã hầu tàn, nhưng trong rừng sương

mai mù mịt, khí lạnh ghê người. Nhan Bách Ba cất giọng ôn nhu hỏi:

- Du huynh có lạnh không?
Du Hữu Lượng lắc đầu:
Nhan Bách Ba thở dài hỏi:
- Trời sắp sáng rồi. Thời giờ đi mau quá.
Du Hữu Lượng nghe giọng nói của gã đầy vẻ quyến luyến thương cảm,

chàng không khỏi động lòng.

Nhan Bách Ba lại hỏi:
- Du huynh! Nếu Du huynh coi tiểu đệ như tình cố cựu thì tiểu đệ có lời

tình nguyện xin kêu huynh đài bằng Du huynh được chăng?

Du Hữu Lượng sửng sốt, nhưng thấy vẻ mặt Nhan Bách Ba rất tha thiết

chân thật liền đáp:

- Tiểu huynh chỉ sợ xưng hô như vậy là làm nhục hiền đệ.
Nhan Bách Ba cả mừng cất tiếng hô:
- Du đại ca! Tiểu đệ xin thi lễ.
Gã kính cẩn vái Du Hữu Lượng ba vái. Du Hữu Lượng vội đáp lễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.