HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 203

Lúc bình minh, chàng tới trước một khu rừng, liền hít một hơi chân khí

rồi thận trọng đi vào.

Khu rừng này rất sâu, chạy hàng nửa ngày chưa hết.
Du Hữu Lượng than thầm:
- Thế là ta chạy mất nửa đêm uổng công rồi.
Chàng toan tìm gốc cây lớn để ngồi nghỉ thì đột nhiên trên đầu có thanh

âm trong trẻo vang lên:

- Chào Sính Đình Tiên Tử! Chào Sính Đình Tiên Tử!
Thanh âm một thiếu nữ khác cất tiếng hỏi lại:
- Ai mượn ngươi lấy lòng? Cô nương đang bực mình mà ngươi còn lẻo

bẻo là xúi quẩy đấy.

Du Hữu Lượng ngửng đầu nhìn lên thì thấy một con Anh Vũ lớn đứng ở

đầu cành. Chính là con bạch Anh Vũ mà bữa trước chàng cùng Nhan Bách
Ba đã ngó thấy. Trên chỗ chạng ba cành cây có buộc hai sợi dây nhỏ. Một
thiếu nữ chừng, tuổi nằm vào giữa hai sợi dây này một cách bình yên,
không thấy vẻ chi nguy hiểm.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Sính Đình Tiên Tử võ công phi thường, chẳng trách Nhan Bách Ba đã

bảo y là một người không nên dây vào.

Con Anh Vũ lớn lông trắng lại véo von:
- Bạch Anh Vũ ngoan lắm mà! Bạch Anh Vũ ngoan lắm mà! Sính Đình

Tiên Tử rất thương yêu Bạch Anh Vũ!

Thiếu nữ lại nói:
- Đừng nịnh hót nữa! Bản cô nương nổi nóng rồi đây. Cô nương sẽ bắt

ngươi nướng ăn.

Con Bạch Anh vũ la lên:
- Đừng ăn! Đừng ăn!
Du Hữu Lượng không nhịn được phải bật cười. Thiếu nữ dường như

chưa phát giác ra có người.

Lúc này trời đã sáng tỏ. Du Hữu Lượng tiếp tục tiến về phía trước.

Chàng đi chừng hơn một giờ thì tới một thị trấn. Chàng tìm vào quán trọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.