HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 254

Du Hữu Lượng nghe âm thanh quen tai liền khẽ hỏi:
- Các hạ là ai?
Người ngoài cửa sổ đáp:
- Chà chà! Quý nhân hay quên thật. Ông bạn đừng lo cho cô em bảo bối.

Ta bảo đảm cô ngủ yên giấc cho tới sáng.

Du Hữu Lượng khẽ đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng vọt ra ngoài. Dưới ánh trăng

tỏ, chàng nhìn rõ một vị cô nương xinh đẹp đứng cách đó không xa mấy.

Cô nương kia cười hỏi:
- Sao? Liệu có đảm lượng theo ta được chăng?
Du Hữu Lượng tức giận trầm giọng hỏi:
- Phải chăng ngươi đã động thủ động cước vào muội tử của ta?
Vị cô nương kia cười hì hì đáp:
- Ta thấy y mỏi mệt quá muốn giúp y ngủ yên một đêm. Ngươi là con

người không biết điều, ta tiếc rằng chưa hạ độc thủ với ngươi mà lại đi đắc
tội với người khác.

Du Hữu Lượng kinh hãi. Dưới ánh trăng tỏ chàng nhìn kỹ lại không khỏi

giật mình. Cô nương này chính là thiếu nữ chàng đã gặp bữa trước. Bây giờ
chàng thấy toàn thân nàng trắng như tuyết lại càng lộ vẻ cao sang.

Du Hữu Lượng hỏi:
- Cô nương theo dõi tại hạ có điều chi dạy bảo?
Thiếu nữ đáp:
- Thôi đi! Đừng nói nhăng? Ai theo dõi ngươi làm chi?
Du Hữu Lượng nói:
- Đa tạ cô nương đã cứu viện cho. Cái ơn sâu đó sẽ có ngày báo đáp.
Bạch y thiếu nữ đáp:
- Ngươi bất tất cám ơn ta, ta mà biết trước ngươi có trái hùng hoàng châu

ngàn năm để khắc chế mọi chất độc, thì ta chẳng nhúng tay vào làm chi.

Thanh âm cô rất trong trẻo lọt tai.
Du Hữu Lượng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Cô này vẫn theo dõi ta. Nhất cử nhất động của ta đều lọt vào mắt cô.

May mà cô chẳng có ác ý gì, không thì thật là đáng sợ!

Bạch y nữ đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.