HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 255

- Sao? Ngươi có dám đi không?
Du Hữu Lượng đáp:
- Bây giờ nửa đêm rồi. Tại hạ...
Bạch nữ ngắt lời:
- Ta nói cho ngươi hay cô em ngươi không có diều gì đáng ngại hết. Ta

biết cách trị bệnh "quên" cho mọi người.

Du Hữu Lượng buột miệng hỏi:
- Cách gì? Xin cô nương chỉ bảo cho.
Bạch y nữ nhìn Du Hữu Lượng khẽ vẫy tay. Chàng đang trầm ngâm

bỗng ngửi thấy mùi hương theo gió bay lại, khiến người dễ chịu vô cùng.
Lòng chàng hơi cảm thấy mê hoặc, miệng chàng nói:

- Được rồi! Tại hạ đi theo cô một chuyến.
Bạch y nữ xoay mình đi ngay.
Du Hữu Lượng không dám chần chừ, chạy theo sau cô. Khinh công của

Bạch y nữ rất cao minh, Du Hữu Lượng đã vận toàn lực mà chạy mới theo
kịp đi song hàng với cô được.

Chạy trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Bạch y nữ bỗng

dừng bước lại. Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn bốn phía thấy đây là một nơi
hoang dã. Dưới chân chàng cỏ mọc mềm mại như một tấm thảm.

Bạch y nữ ngồi xuống và vẫy tay bảo Du Hữu Lượng cùng ngồi xuống

với cô.

Du Hữu Lượng nói:
- Cô nương vừa bảo có cách trị chứng lãng quên, tại hạ được cô nương

chỉ bảo cho ơn ấy xin ghi lòng tạc dạ. Dù có phải vì cô nương mà hy sinh
thì muôn thác cũng không từ chối.

Bạch y nữ hắng đặng một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi có mấy cái mạng mà bảo muôn thác không từ? Thế là ngươi nói

nhăng rồi.

Du Hữu Lượng có điều khẩn cầu cô liền cười đáp:
- Dạ! Cô nương mắng như thế là phải lắm.
Bạch y nữ bật cười hỏi:
- Ta hỏi ngươi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.