HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 386

Huyền Hồ quận chúa trong lòng nóng nảy, không còn nghĩ ngợi được

nữa. Cô tung người lên vung kiếm gạt ra.

Thân hình ba người kia phải dừng lại. Trường kiếm hai bên đụng nhau.

Ba người hạ mình xuống đất.

Huyền Hồ quận chúa thu kiếm lùi lại năm, sáu bước mới đứng vững.

Mũi kiếm của cô đã dính máu, nhưng dưới nách cô máu tươi cũng đã chảy
ra như suối.

Chỉ trong nháy mắt người cô đã nhuộm đỏ, Biến xảy đột ngột, Du Hữu

Lượng cùng Lương Luân đều sửng sốt, không khỏi phân tán tinh thần.
Đồng thời luồng lực đạo cũng giảm bớt đi. Hai người dương mắt nhìn nhau
rồi thu nội lực về lùi lại.

Lương Luân lật đật lại nhìn Huyền Hồ quận chúa hỏi:
- Quận chúa bị thương nặng lắm ư?
Huyền Hồ quận chúa bị kiếm thương rất đau đớn, toàn thân máu chảy

ướt đẫm. Vì mất huyết quá nhiều, người cô run lên tức giận nói:

- Lương Luân. Anh em người đã làm nên chuyện tốt đẹp này.
Lương Luân sợ hãi đáp:
- Tiểu nhân tội thật đáng chết. Ba tên huynh đệ khốn kiếp kia xin để tùy

Quận chúa xử trí. Quận chúa hãy nằm xuống cho tiểu nhân dùng thuốc cứu
chữa.

Du Hữu Lượng lẳng lặng tiến gần đến. Cặp mắt chàng chú ý nhìn Huyền

Hồ quận chúa lộ vẻ cực kỳ cảm kích.

Huyền Hồ quận chúa nổi giận nói:
- Các người không cút đi còn đứng làm gì đó? Anh em người đừng nịnh

bợ ta nữa. Lương Luân. Người không cút đi hay còn muốn dương mắt lên
nhìn bản quận chúa chết đi mới cam tâm chăng?

Cô còn tính nết trẻ thơ, tuy bị kiếm thương mà vẫn hiếu thắng chứ không

lùi bước.

Lương Luân cúi đầu xuống nói:
- Dù tiểu nhân bị trách phạt cũng đành, chứ không được chầu hầu Quận

chúa để cứu chữa thì làm sao yên tâm được?

Huyền Hồ quận chúa dặng hắng rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.