HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 43

Hoàng y hương chủ lại lạnh lùng lên tiếng nói:
- Thứ hương này là Tiêu dao hương ở Nam hải rất trân quý, ai ngửi vào

là được tăng thêm tuổi thọ. Ha ha! Sao các vị không hưởng thụ một phen!

Hắn hít rất mạnh mà vẻ mặt tỏ ra rất dễ chịu.
Thiên Cơ đại sư tự hỏi:
- Ta chưa ngửi mùi hương mà lúc này chân khí không ngưng tụ được.

Chẳng lẽ hương chủ Bách Độc Giáo đốt hương để mọi người chú ý vào đó
dễ bề động thủ?

Nhà sư đoán rất trúng. Hương chủ áo vàng quay lại bảo ba tên hương chủ

kia:

- Lát nữa chúng ta quay lại thu lấy thi thể. Ha ha! Những tay đại cao thủ

số nhất số nhị ở Trung Châu mà nay chết không có đất chôn, thật là đáng
tiếc!

Rồi miệng hắn lẩm nhẩm:
- Cái độc vô hình này thật là thiên hạ vô song. Dù Đại la thần tiên cũng

không giải cứu được.

Hắn chưa dứt lời thì một thanh âm the thé vang lên:
- Con rùa kia! Người nói nhăng gì thế?
Hương chủ áo lam tức giận hỏi:
- Kẻ nào đó chán đời không muốn sống nữa chăng?
Khẩu âm người kia rõ ra là người ở đất Xuyên, y bệ vệ tiến lên lầu. Mọi

người nhìn lại thì thấy một hán tử thấp lùn, râu đâm tua tủa, tướng mạo
chẳng có gì là hung dữ, vẻ mặt trơ như gỗ.

Hoàng y hương chủ là người thâm trầm, thấy hán tử này dám công nhiên

khiêu chiến cùng Bách Độc Giáo thì chắc không phải là tay vừa, hắn không
dám coi thường, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn y.

Hán tử thấp lùn lạnh lùng hỏi:
- Ai bảo cái độc vô hình không thể giải cứu? Lão gia có thể chữa được!
Hoàng y hương chủ hững hờ hỏi:
- Vậy các hạ thử giải trừ coi!
Hán tử thấp lùn không nói nữa móc trong bọc ra mấy viên thuốc hoàn

đưa cho Thái Bình đạo trưởng và Thiên Cơ hòa thượng mỗi người một viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.