HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 507

- Vấn đề nan giải là chúng ta suốt ngày không ăn uống gì. Nếu bụng đói

mà gặp địch nhân hay một con dã thú tầm thường cũng không đánh đuổi
được.

Chàng vừa nói vừa chú ý nhìn đống cỏ rậm gần đó đang lay động. Chàng

vọt mình tới. Hai ngón tay búng ra đánh vèo một cái. Một mẩu cành khô
vọt đi như tên bắn.

Bỗng nghe tiếng kêu bi ai rú lên, một con thỏ lớn chừng bảy tám cân ngã

lăn ra.

Du Hữu Lượng cả mừng chạy lại, xách con thỏ lên cười ha hả nói:
- Vận khí hãy còn, con thỏ này ăn no được một bữa.
Chàng xách con thỏ, mổ bụng vặt lông thật sạch rồi xiên vào một cành

cây, đốt lửa lên nướng.

Thiệu Quyên ngày thường ăn sung mặc sướng, không biết làm gì, chỉ

dương mắt lên nhìn Du Hữu Lượng, ngấm ngầm tự nguyện với mình:

- Nhất định ta phải học nghề nấu nướng cho cao minh. Nếu không thế thì

ngày sau chẳng giúp gì được đại ca ca. Y còn nhờ mình được việc gì?

Cô nghĩ tới đây rất lấy làm tự thẹn, ngấm ngầm chặc lưỡi...
Dưới ánh hỏa quang, Du Hữu Lượng thấy cô bé lúc ra chiều e thẹn, lúc

lộ vẻ mừng vui, mà không biết trong lòng cô đang nghĩ gì?

Chẳng bao lâu thịt thỏ chín dần, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Du Hữu Lượng xé một miếng bỏ vào miệng nhai rồi nói:
- Hãy còn thiếu một thành hỏa hầu.
Thiệu cô nương cũng buột miệng đáp:
- Tiểu muội thấy chín vàng rồi, nướng nữa e rằng cháy đắng.
Du Hữu Lượng mỉm cười đưa con thỏ nướng sang một bên miệng nói:
- Cô nương nói phải lắm. Tại hạ chảy nước miếng nhiều quá rồi mà ruột

gan đang chực phản động. Ha ha!

Chàng chặt con thỏ nướng ra từng khúc, rồi đưa cho Thiệu Quyên một

phần.

Hai người bụng đã đói, ngấu nghiến ăn lẹ như lang như hổ.
Thiệu Quyên ăn thịt thỏ thấy có chỗ chưa chín. Cô ngó Du Hữu Lượng

ra chiều khâm phục, khẽ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.