HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 510

Thiệu Quyên ngắm nghía thấy chàng thiếu niên có đủ tư cách làm nên

mọi việc, nhưng suốt đời lưu lạc chắc chưa từng nếm mùi khoái lạc của gia
đình ngày nào. Cô nảy lòng thương cảm cơ hồ sa lệ.

Thiệu Quyên nói:
- Hảo ca ca, ca ca đừng bận tâm tiểu muội nữa,. cứ thế này thì tiểu muội

không chịu nổi.

Du Hữu Lượng hỏi:
- Các vị sư huynh của cô đều bình yên chứ?
Thiệu Quyên đáp:
- Tiểu muội bực mình với đại sư ca dời khỏi núi Hoa Sơn, không ngờ lại

gặp phải con yêu nữ kia. Đại ca ca ơi! Ca ca có biết tại sao thị định bắt tiểu
muội đưa đi Kiến Châu? tiểu muội có đắc tội gì với chúng đâu?

Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn quanh hỏi lại:
- Chẳng lẽ chính cô nương cũng không hiểu tại sao ư? Nếu vậy thì thật là

kỳ lạ.

Thiệu Quyên toan đáp thì đột nhiên thấy cành cây ở phía sau rung động.

Cô xoay tay liệng kim châm ra. Bộp bộp hai tiếng, hai vật rơi xuống đất.

Du Hữu Lượng tiến lại lượm lên thì ra là hai con cú mèo. Mắt con nào

cũng bị cắm năm mũi kim châm. Công phu phong ám khí của Thiệu Quyên
đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa. Cô xoay tay liệng về phía sau mà
vẫn trúng, tựa hồ tay cô có mắt.

Du Hữu Lượng chĩa ngón tay cái lên tán dương:
- Tuyệt diêu, thủ pháp của cô thật là tuyệt diệu.
Thiệu Quyên mỉm cười:
- Tiểu muội luyện trò chơi này từ nhỏ nên mục lực cũng tăng tiến. Đại ca

ơi, tiểu muội có kỹ thuật nhỏ mọn nữa là trong đêm tối cũng nhìn nhận
được người hay loài vật không sai chút nào.

Du Hữu Lượng toan nói đùa:
- Trách nào cô nương chẳng lợi hại hơn cả cú mèo.
Nhưng lòng buồn rười rượi, chàng lẳng lặng không lên tiếng.
Lúc này lửa đang cháy lớn. Hai người ngồi bên đống lửa giữa nơi hoang

dã yên lặng, chỉ có tiếng gió lay động đầy cành cùng với tiếng củi khô cháy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.