HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 889

Vù một tiếng! Một người từ trên ngọn cây bên đường, nhảy xuống chính

là thiếu niên áo đen.

Du Hữu Lượng dừng bước hỏi:
- Huynh đài có điều chi dạy bảo?
Thiếu niên áo đen hùng hổ đáp:
- Tiểu gia ở đây đợi ngươi từ lâu rồi. Tiểu gia tưởng ngươi khiếp sợ

không dám qua đường này nữa.

Du Hữu Lượng chau mày nói:
- Làm người mà khiến cho ai cũng sợ hãi thì còn thú gì?
Thiếu niên áo đen tức giận đáp:
- Ngươi chỉ chó mắng mèo mà tưởng thiếu gia không hiểu ư? Này này!

Ngươi tự cho mình võ công cao cường, không coi ai vào đâu. Tiểu gia sẽ
mời một người đến thì cả mười mạng nhỏ bé của ngươi cũng đi đời.

Du Hữu Lượng lẳng lặng. Thiếu niên áo đen lại nói:
- Ngươi thừa nhận rồi chứ? Đừng tự phụ công phu cao thâm mà tùy tiện

khinh mạng người ta nữa...

Gã nói một hơi làm oai làm phách như nhân vật trọng đại. Nhưng mặt gã

non choẹt lại phong tư thanh tú thành ra bộ dạng của gã khác nào chó mượn
oai hùm, chẳng nghiêm trang chút nào.

Du Hữu Lượng hỏi:
- Ta khinh mạn ai đâu?
Thiếu niên áo đen hỏi lại:
- Vừa rồi hiển nhiên ngươi giúp tên tiêu đầu đó uy hiếp một mình ta, bây

giờ lại phủ nhận ư?

Du Hữu Lượng đáp:
- Cái đó là huynh đài tưởng lầm tại hạ giúp y nên oán hận một cách hồ

đồ.

Thiếu niên áo đen hỏi:
- Ngươi đứng ra can thiệp đã là quá, mà còn có ý thiên lệch. Các ngươi

cố ý đánh ngã tiểu gia để ta phải mất mặt còn chưa thích ư?

Thanh âm gã mỗi lúc một lanh lảnh. Hiển nhiên là tiếng trẻ nít. Du Hữu

Lượng dở cười dở khóc nghĩ thầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.