HỒNG LÂU MỘNG - Trang 113

Dịch nghĩa
Chuyện luyện đá có hay không có?
Núi Đại Hoang chuyện đó lạ thay!
Đá kia thay mặt đổi mày,
Thịt da một bọc chứa đầy thối tha.
Vàng hết vận, giá đà hết quý,
Ngọc lỡ thời, sáng hóa phai màu.
Đống xương trắng, họ tên đâu?
Nào phường áo mũ, nào lầu phấn son?
Trên mặt hòn đá cũng ghi lại những ảo tưởng của nó và một bài của sư chốc đầu khắc
bằng chữ triện. Nay theo nguyên hình vẽ ra đây. Nhưng vì hòn đá ấy rất nhỏ, nên mới có
thể ở trong miệng đứa bé khi còn ở trong thai. Nay nếu vẽ như thế, sợ chữ bé quá, làm
người xem không thấy, sẽ giảm mất hứng thú. Vì thế nên phóng hơi to ra, để tiện ngắm
nghía trong khi nhàn rỗi, và để cho người sau khỏi ngờ rằng: miệng đứa bé có to đâu mà
lại ngậm được một vật sù sì như thế.
Mặt trước Thông Linh Bảo Ngọc; Mặt sau Thông Linh Bảo Ngọc.

Mặt trước viên ngọc có bốn chữ viết ngang: “Thông Linh Bảo Ngọc

83

tám chữ viết dọc:

Mạc thất mạc vương, tiên thọ hằng xương

84

. Mặt sau có mười hai chữ viết dọc: “Nhất

trừ tà lụy, nhị liệu oan ương, tam tri họa phúc

85

. Bảo Thoa xem xong, lại giơ mặt trước

xem kỹ, mồm lẩm nhẩm đọc: “Mạc thất mạc vương, tiên thọ hằng xương”. Sau đó Bảo
Thoa quay lại bảo Oanh Nhi:
Mày không đi pha nước à? Đứng ngẩn ra đấy làm gì? Oanh Nhi cười hì hì nói:
Tôi nghe hai câu này như là đối với hai câu khắc ở cái khóa cổ của cô.
Bảo Ngọc nghe nói, vội cười hỏi:
Thế ra khóa của chị cũng khắc tám chữ à? Cho tôi xem nào? Bảo Thoa nói: Anh đừng
nghe nó, chẳng có chữ gì cả.
Bảo Ngọc nằn nì mãi: Chị ơi, chị coi tôi như thế nào? Bảo Thoa không từ chối được mới
nói:
Đó chẳng qua vì có hai câu chúc tụng tốt lành, nên ngày nào tôi cũng đeo, nếu không thì
nó nặng chình chịch, đeo có thú gì!
Bảo Thoa vừa nói vừa cởi dây, lấy cái chuỗi ngọc có kết hạt châu ở trong cổ áo đại hồng
ra.
Bảo Ngọc vội đỡ lấy xem, quả nhiên mỗi mặt có bốn chữ, hai mặt thành hai câu tám chữ:

Bất ly bất khí, phương linh vĩnh kế

86

, theo cách thức vẽ ra đây: Mặt trước khóa vàng;

Mặt sau khóa vàng.
Bảo Ngọc xem xong lẩm nhẩm hai lần, lại nhẩm câu của mình hai lần, cười nói:
Chị ơi! Tám chữ này với tám chữ của tôi thành một câu đối.
Oanh Nhi cười nói: Đó là hòa thượng chốc đầu cho đấy. Người bảo phải khắc vào cái
khóa vàng.
Bảo Thoa ngắt lời mắng: Sao mày không đi pha nước đem lại đây? Rồi hỏi lảng Bảo
Ngọc ở đâu đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.