cụ bà đang hoảng sợ.
Bảo Ngọc chẳng biết làm sao đành phải quay về. Tập Nhân biết là Giả mẫu lo lắng, nên
vẫn đưa Bảo Ngọc đến bên nhà Giả mẫu. Mọi người đang chờ đó chưa về.
Giả mẫu nói:
Tập Nhân này, ngày thường thấy mày có ý tứ nên ta mới giao phó Bảo Ngọc cho mày.
Sao hôm nay mày lại đem nó vào trong vườn? Bệnh nó mới khỏi, nếu mà chạm phải cái
gì, lại sinh chuyện, thì làm thế nào?
Tập Nhân cũng không dám cãi, chỉ cúi đầu im lặng. Bảo Thoa thấy Bảo Ngọc thần sắc ủ
ê, trong bụng cũng lo sợ.
Bảo Ngọc sợ Tập Nhân mang lỗi, liền nói:
Giữa ban ngày, sợ cái quái gì. Cháu vì lâu ngày không vào vườn chơi, nay nhân lúc hơi
rượu đi một lát có chạm phải cái gì đâu.
Phượng Thư vốn đã bị một vố khiếp quá ở trong vườn, nghe nói đến đó, sởn gáy lên và
nói: Chú Bảo to gan thật!
Tương Vân nói: Không phải gan to, mà đó là lòng thật. Không biết anh ấy lại định gặp
thần phù dung hay là tìm vị tiên nào đấy?
Bảo Ngọc nghe nói, cũng không trả lời. Chỉ có Vương phu nhân hoảng quá, không nói
một câu nào.
Giả mẫu hỏi:
Cháu vào vườn không sợ à? Không cần nói nữa, sau muốn đi chơi thì phải đem thêm
người mới được. Nếu không phải là cháu sinh chuyện thì mọi người đã về rồi. Thôi, về đi
ngủ một đêm cho ngon, ngày mai đến đây sớm, ta định bù thêm cho các người vui một
ngày nữa đấy. Đừng vì nó mà lại xảy ra chuyện.
Mọi người nghe nói, cáo từ Giả mẫu rồi ra về. Tiết phu nhân đến nghỉ ở nhà Vương phu
nhân. Sử Tương Vân vẫn nghỉ ở phòng Giả mẫu, Nghênh Xuân qua nghỉ ở bên Tích
Xuân. Còn tất cả thì đều về nhà.
Riêng có Bảo Ngọc về đến phòng mình, cứ than thở mãi.
Bảo Thoa biết rõ duyên cớ cũng cứ để mặc, nhưng sợ anh ta lo buồn, bệnh cũ trở lại, liền
vào trong nhà, gọi Tập Nhân lại hỏi cặn kẽ về tình hình Bảo Ngọc vào vườn thế nào.