Hồi 109.
Hồn thơm chờ đợi, con Năm may được yêu nhầm;
Oan án trả xong, Nghênh Xuân trở về cõi lạc.
Bảo Thoa gọi Tập Nhân hỏi rõ duyên cớ. Sợ Bảo Ngọc đau xót sinh bệnh, liền vờ đem
chuyện lúc Đại Ngọc chết bàn với Tập Nhân. Chị ta nói:
Người ta sống ở đời thì có tình có ý. Sau khi chết rồi thì tình ý đều hết. Chứ không phải
lúc sống thế nào thì khi chết cũng thế. Người sống dù có mơ tưởng đến họ, người chết
cũng không hề biết. Vả lại, nếu cô Lâm đã thành tiên rồi thì cô ta xem người trần là hạng
dơ bẩn, đời nào lại ở trên đời này? Đó chỉ vì tự lòng người ta ngờ vực nên mới bị tà ma
quấy nhiễu đấy thôi.
Bảo Thoa tuy nói chuyện với Tập Nhân, nhưng cốt là để cho Bảo Ngọc nghe. Tập Nhân
hiểu ý cũng nói:
Đúng đấy, nếu nói là linh hồn cô Lâm còn ở trong vườn thì sao bọn mình là người thân,
chẳng bao giờ thấy chiêm bao lần nào cả?
Bảo Ngọc ở ngoài nghe nói, nghĩ bụng: “Lạ thật? Từ lúc em Lâm chết đi, ngày nào ta lại
chẳng mơ tưởng mấy lần. Thế sao không thấy chiêm bao? Chắc là cô ta lên trời rồi. Coi
bọn phàm phu tục tử mình đây, không có thể thông cảm với thần linh, cho nên không hề
hiện ra trong lúc chiêm bao. Hôm nay ta thử nằm ngủ ở ngoài, sau khi vừa ở trong vườn
về, có lẽ em Lâm cũng hiểu rõ lòng ta mà chịu gặp ta ở trong giấc mơ chăng. Ta sẽ hỏi cô
ta ở đâu, để ta thường thường tế lễ. Nếu quả cô ta không nhìn đến cái hạng nhơ bẩn như
ta và không hề ứng vào chiêm bao thì ta cũng chẳng tưởng nhớ cô ta nữa”.
Bảo Ngọc định sẵn như vậy, liền nói:
Đêm nay tôi nghỉ ở nhà ngoài, các chị cứ để mặc tôi. Bảo Thoa cũng không ép, chỉ nói:
Cậu cũng đừng có nghĩ ngợi lan man đấy. Cậu lại không thấy mẹ vì cậu đi vào vườn mà
đến nỗi hoảng sợ nói không ra lời hay sao? Bây giờ cậu không giữ gìn thân thể, nếu mà
bà biết, lại bảo chúng tôi không tận tâm.
Bảo Ngọc nói:
Tôi nói chơi thế thôi, tôi ngồi một chốc rồi sẽ vào. Mợ cũng mệt rồi, cứ đi ngủ trước đi
thôi.
Bảo Thoa biết anh ta thế nào cũng vào, giả vờ nói:
Tôi đi ngủ trước, bảo chị Tập Nhân hầu cậu.
Bảo Ngọc nghe nói, chính hợp ý mình. Chờ Bảo Thoa nằm rồi, anh ta liền bảo Tập Nhân
và Xạ Nguyệt rải riêng một bộ chăn nệm rồi sai vào xem mợ Hai đã ngủ hay chưa. Bảo
Thoa cố ý vờ ngủ, kỳ thực cũng suốt đêm không yên.
Bảo Ngọc tưởng là Bảo Thoa ngủ rồi, liền nói với Tập Nhân:
Các chị ai nấy cứ đi ngủ thôi, tôi không hề có thương cảm gì cả. Nếu các chị không tin thì
cứ hầu hạ cho tôi ngủ rồi hãy vào đừng làm kinh động đến tôi là được.
Tập Nhân quả nhiên hầu cho Bảo Ngọc nằm xuống, sắp sẵn trà nước, đóng cửa tử tế, vào
nhà trông nom một chốc rồi ai nấy nằm giả ngủ, chờ xem Bảo Ngọc có việc gì thì lại ra.
Bảo Ngọc thấy Tập Nhân vào rồi, liền bảo hai bà già canh đêm ra ngoài. Anh ta khẽ ngồi
dậy lầm rầm khấn khứa mấy câu rồi mới nằm xuống. Ban đầu anh ta ngủ không được,