Nhà mình tuy nói là sa sút, nhưng thể diện bên ngoài cũng phải giữ. Hai ba hôm nay
người qua kẻ lại, ta xem bọn người kia trông nom không đến nơi đến chốn. Chắc là chị
không dặn dò họ. Chị phải chịu khó lo hộ mới được.
Phượng Thư nghe nói, ngơ ngác một lúc, định nói rõ rằng không đủ tiền bạc chi tiêu,
nhưng việc tiền nong là việc ở người khác lo còn Vương phu nhân nói đây là việc trông
nom không chu đáo. Vì vậy Phượng Thư chỉ đứng im không dám cãi lại.
Hình phu nhân ngồi một bên, nói:
Đúng lý ra thì bọn con dâu chúng ta đây phải lo liệu, chứ không phải là việc của cháu
dâu. Nhưng bọn chúng ta không rành nên phải nhờ chị. Chị đừng có làm cái lối buông
phóng tay đấy.
Phượng Thư mặt đỏ bầm lên, đang định trả lời, thì nghe bên ngoài tiếng nhạc nổi lên, đã
đến lúc hoàng hôn phải đốt vàng. Mọi người đều cất tiếng khóc, nên không nói được.
Phượng Thư vốn nghĩ chốc nữa sẽ nói, nhưng Vương phu nhân giục chị ta đi lo liệu và
nói:
Ở đây đã có chúng ta rồi. Chị mau mau đi lo liệu việc ngày mai đi thôi.
Phượng Thư không dám nói nữa, đành phải buồn rầu nuốt lệ đi ra, rồi cho gọi mọi người
đến đầy đủ. Dặn dò một hồi và nói:
Các bà, các thím thương tôi với. Tôi đã bị trên quở trách, là vì các người không trông
nom đầy đủ, làm cho người ta chê cười. Ngày mai các người cố chịu khó nhọc thêm một
tý.
Bọn người nhà trả lời:
Mợ lo liệu công việc, không phải chỉ mới một lần này. Chúng tôi có dám ngang trái đâu.
Nhưng mà công việc lần này, bề trên làm lôi thôi quá? Ngay như việc hầu hạ bữa cơm
này, người thì ăn ở đây; người thì đòi ăn ở nhà. Mời được bà này, thì mợ kia lại không
đến. Việc linh tinh như thế, làm sao cho chu đáo được? Xin mợ hãy khuyên các cô kia
đừng bới móc quá mới được.
Thứ nhất là bọn a hoàn của cụ bà khó nói, mà bọn a hoàn của các bà cũng thế, thì còn bảo
tôi nói với ai nữa?
Trước đây ở phủ Đông chẳng qua mợ chỉ làm thay, mà còn đánh, còn mắng họ, đanh thép
như thế. Ai dám không nghe? Bây giờ lại không trị nổi các cô ấy à?
Phượng Thư thở dài:
Việc ở phủ Đông, tuy ta làm thay. Các bà cũng có ở đấy, nhưng không ai nói gì. Giờ đây
việc của nhà mình, lại là việc chung, ai nói cũng được. Vả chăng việc tiền nong ở ngoài
cũng chẳng thuận tiện gì. Ngay ở trong rạp cần có một vật, chuyển lời ra gọi mãi mà bên
ngoài vẫn chẳng thấy đưa vào. Bảo tôi còn có cách nào nữa?
Cậu Hai ở ngoài, còn sợ không đưa vào đầy đủ hay sao?
Còn nhắc cái đó nữa à? Cậu ấy ở ngoài ấy cũng lúng túng. Trước hết là tiền không có
trong tay, muốn làm việc gì là phải trình báo thì thuận tiện sao được?
Số tiền của cụ bà không ở trong tay cậu Hai à?
Chốc nữa các người hỏi mấy người coi việc thì rõ.
Chẳng trách chúng tôi nghe bọn đàn ông bên ngoài oán trách, nói: “Việc lớn như thế này
mà bọn mình không sờ mó được chút gì. Chỉ chịu khổ suông, thì người ta dốc lòng sao
được?”