HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1870

Bây giờ không cần nói nữa. Công việc trước mắt các người để ý cho với. Nếu để bề trên
còn quở trách thì tôi không nghe cho đâu.
Mợ định như thế nào. chúng tôi dám oán trách đâu? Nhưng mà bề trên mỗi người mỗi ý,
chúng tôi thật khó mà lo liệu chu đáo được.
Phượng Thư nghe nói cũng chẳng có cách gì, đành phải năn nỉ với họ:
Các bà ạ, ngày mai hãy giúp tôi một hôm. Tôi làm cho các cô ấy một mẻ thì mới xong.
Mọi người nghe lời đi ra.
Phượng Thư trong bụng uất ức càng nghĩ càng tức. Mãi đến khi trời sáng lại phải dậy
trông nom. Chị ta định răn bảo bọn người ở các nhà, lại sợ Hình phu nhân đâm giận;
muốn nói với Vương phu nhân thì khốn nổi lại bị Hình phu nhân ton hót, xui giục. Bọn a
hoàn thấy Hình phu nhân không bênh vực Phượng Thư, nên càng giày vò chị ta. May có
Bình Nhi bày tỏ hộ cho Phượng Thư. Chị ta nói:
Mợ Hai cũng chỉ cốt trông nom lo liệu cho tử tế, nhưng vì ông lớn và các bà dặn bảo bên
ngoài không được xa phí, cho nên mợ Hai cũng không thể lo liệu cho đến nơi đến chốn
được.
Bình Nhi nói đi nói lại mấy lần, nên họ mới hơi yên.
Mọi việc như mời hòa thượng đọc kinh sám hối, điếu tế cúng cơm liên tiếp không ngớt,
nhưng rút cục vì chi tiêu keo sẻn quá nên không ai chịu hăng hái, chẳng qua chỉ làm qua
loa cho xong chuyện. Liên tiếp mấy ngày, các vị vương phi và các hà quan tới rất đông.
Phượng Thư cũng không thể lên trên trông nom, chỉ ở dưới nhà sắp đặt. Gọi được người
này thì người khác chạy mất. Phượng Thư hết gào thét lại van xin, làm xong việc này lại
lo đến việc khác, chưa nói bọn Uyên Ương thấy việc đình đám chẳng ra sao đâm bực
mình, mà chính trong lòng Phượng Thư rất là áy náy. Hình phu nhân tuy nói là dâu cả,
nhưng cứ lấy cớ bốn chữ “thương xót là hiếu” nên việc gì cũng cứ để mặc. Vương phu
nhân đành phải theo Hình phu nhân mà làm. Còn các người khác thì không cần phải nói
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.