HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1905


Bình Nhi nghe câu nói ấy không đúng lý, vội vàng ở sau kéo trộm áo bà ta. Bà Lưu hiểu
ý liền không nói nữa. Không ngờ câu nói ấy lại hợp ý Phượng Thư. Chị ta liền gắng
gượng nói:
Già ơi, già là người có tuổi, nói không sai. Dì Triệu mà trước kia già đã gặp, nay cũng
chết rồi, già có biết không?
Bà Lưu lấy làm lạ, và nói:
A Di Đà Phật! Người mạnh khỏe như thế, sao đã chết sớm? Tôi nhớ bà ta cũng có mặt
anh con nhỏ, bây giờ biết làm thế nào?
Bình Nhi nói:
Sợ cái gì? Còn có ông lớn và bà lớn đấy. Bà Lưu nói:
Cô ạ, cô biết sao được? Mẹ đẻ chết đi là không hay, người không mang nặng đẻ đau thì
ăn thua gì?
Câu nói ấy lại làm cho Phượng Thư buồn, nghẹn ngào nức nở khóc lên. Mọi người đều
tới khuyên giải. Xảo Thư thấy mẹ nó khóc lóc, liền chạy đến trước giường, giơ tay cầm
lấy tay Phượng Thư, rồi cũng khóc lên.
Phượng Thư vừa khóc vừa hỏi:
Con đã gặp bà Lưu chưa?
Chưa.
Bà ta đặt tên cho con, cũng như mẹ nuôi đấy. Con tới hỏi thăm sức khỏe bà đi. Xảo Thư
liền chạy đến trước mặt, bà Lưu vội vàng nắm lấy và nói:
A Di Đà Phật. Đừng làm tôi chết mất! Cô Xảo ơi đã hơn năm nay tôi không đến, cô còn
nhận được tôi không?
Sao lại không nhận được? Năm nọ khi gặp bà ở trong vườn, tôi còn nhỏ. Năm trước bà
đến, tôi xin bà con châu chấu già, bà chưa cho tôi, chắc là quên rồi.
Bà Lưu nói:
Cô ơi! Tôi già lẩm cẩm mất rồi, nếu nói đến châu chấu thì ở trang trại chúng tôi rất nhiều,
có điều cô không đến chỗ đó được thôi. Nếu cô đến thì muốn lấy một xe châu chấu cũng
không khó gì.
Phượng Thư nói:
Bà đem nó về với. Bà Lưu cười và nói:
Cô là thân ngàn vàng, lớn lên trong lụa là, ăn toàn thức ăn ngon, đến chỗ chúng tôi thì lấy
gì cho cô chơi, lấy gì cho cô ăn. Thế lại không làm tôi chết mất à!
Bà ta lại cười và tiếp luôn:
Đã thế, thì để tôi làm mối cho cô một nơi. Chỗ chúng tôi tuy nói là đất trang trại, nhưng
cũng có nhà giàu lớn, có mấy ngàn thửa ruộng, mấy trăm trâu bò, tiền bạc cũng nhiều; có
điều không có vàng, có ngọc như đây. Mợ thì cố nhiên không coi những hạng nhà ấy ra
gì; chỉ chúng tôi con nhà trang trại thấy những nhà giàu như thế, cũng cho là người trên
trời rồi đấy.
Phượng Thư nói:
Bà cứ nói đi, tôi bằng lòng sẽ gả.
Nói chơi đấy thôi, ngay những nhà quan quyền sang trọng như nhà mợ đây, sợ mợ cũng
chẳng chịu gả, đời nào lại gả cho con nhà trang trại? Dầu cho mợ bằng lòng, các bà ở trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.