tỉnh lại, trong bụng mừng rỡ, vội đi ra. Nhà sư chẳng nói chẳng rằng, vội nắm tay Giả
Liễn mà chạy. Giả Liễn đành phải đi theo, ra đến phía ngoài trình với Giả Chính. Giả
Chính nghe nói mừng rỡ, liền đến chào hỏi và tạ ơn. Nhà sư đáp lễ rồi ngồi xuống. Giả
Liễn trong bụng ngờ vực chắc là ông ta đòi cho được bạc mới chịu đi. Giả Chính nhìn kỹ
thì không phải là nhà sư đã gặp lần trước, liền hỏi:
Hòa thượng tu hành ở chùa nào? Pháp hiệu là gì? Viên ngọc ấy tìm được ở đâu? Vì sao
thằng con nhà tôi trông thấy mà sống lại được?
Ông ta mỉm cười trả lời:
Tôi cũng không biết rõ. Cứ đưa một vạn lạng bạc ra đây là được. Giả Chính thấy ông ta
thô kệch, cũng không dám trái ý, liền nói:
Xin vâng.
Có thì đưa mau, tôi phải đi đây.
Xin mời người ngồi nán lại một chốc, để tôi vào trong nhà xem đã.
Ngài vào rồi ra mau cho.
Giả Chính không nói năng gì, đi ngay đến trước giường Bảo Ngọc. Bảo Ngọc thấy cha,
muốn cố gắng ngồi, nhưng người còn yếu, không thể dậy được. Vương phu nhân giữ lại,
bảo:
Đừng gượng dậy nữa.
Bảo Ngọc cười, cầm viên ngọc đưa cho Giả Chính xem và nói:
Bảo Ngọc về đây rồi!
Giả Chính nhìn qua, biết viên ngọc ấy có căn nguyên, cũng không xem kỹ, đoạn hỏi
Vương phu nhân:
Bảo Ngọc đã khỏe rồi. Còn số bạc thưởng thì định thế nào? Vương phu nhân nói:
Cứ đem tất cả những đồ đạc của tôi bán đi để trả cho ông ta là được. Bảo Ngọc nói:
Con e rằng nhà sư ấy không phải cốt đòi số bạc đâu. Giả Chính gật dầu:
Ta cũng cho là một người kỳ lạ, nhưng ông ta lại cứ cố đòi cho được số bạc. Vương phu
nhân nói:
Ông hãy ra tiếp ông ta rồi ta sẽ nói chuyện.
Giả Chính đi ra. Bảo Ngọc liền kêu đói, húp một bát cháo, lại đòi ăn cơm. Các bà già đưa
cơm đến. Vương phu nhân còn chưa muốn cho ăn. Bảo Ngọc nói:
Không can gì đâu, con đã khỏe rồi.
Rồi anh ta bò dậy ăn một bát, quả thấy tinh thần dần dần khá lại, liền định ngồi thẳng dậy.
Xạ Nguyệt đỡ nhè nhẹ. Vì vui mừng quá chị ta lỡ lời nói:
Thật là bảo bối! Mới nhìn thấy đã lành bệnh. May mà hồi trước không đập vỡ đi! Bảo
Ngọc nghe vậy liền đổi thần sắc, bỏ viên ngọc ra rồi ngả người ra đằng sau. Chưa biết
sống chết thế nào.