HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1941


Uyên Ương vẫn không để ý, cứ đi một mạch. Bảo Ngọc không biết làm sao, cố hết sức
chạy theo. Bỗng lại thấy một khoảng mênh mông, lầu gác nguy nga, cung điện sáng ngời.
Thấp thoáng có nhiều cung nữ. Anh ta ham nhìn cảnh đẹp, quên mất Uyên Ương. Bảo
Ngọc luôn chân đi vào cửa một tòa lầu, thấy trong đó có nhiều hoa quả lạ lùng, không
biết tên là gì. Chỉ có một cái bờ rào hoa bằng đá trắng bao quanh một cây xanh, đầu lá
hơi đỏ. Bảo Ngọc nghĩ thầm: “không biết là cây gì mà quý hóa như thế?” Bỗng thấy gió
thổi nhẹ qua, cây xanh cứ lay động mãi. Tuy là một loài cây nhỏ, lại không có hoa, nhưng
dáng điệu nó xinh đẹp làm cho anh ta thích thú say mê. Bảo Ngọc cứ sững sờ đứng nhìn.
Bỗng nghe bên cạnh có một người bảo:
Giống ngu xuẩn ở đâu đến đây dòm ngó cây tiên thế?
Bảo Ngọc nghe xong, giật mình ngoảnh lại nhìn, thấy một vị tiên nữ, liền đến kính chào
và nói:
Tôi đi tìm chị Uyên Ương, vào nhầm cõi tiên. Dám mong tha thứ tội. Xin hỏi nàng, đây
là chỗ nào? Sao chị Uyên Ương nhà tôi nói em Lâm gọi tôi? Xin nàng bảo cho tôi được
rõ.
Người ấy trả lời:
Ai biết được chị em nhà anh? Ta là người coi giữ cây tiên, thì không để cho người trần
được dừng lại ở đây.
Bảo Ngọc cũng muốn đi ra, nhưng không dứt được, đành phải nài xin:
Thưa tiên nữ, chắc nàng là một vị hoa thần. Không biết cây tiên ấy có những gì đáng
quý?
Anh muốn biết rõ cây ấy à? Nói ra thì câu chuyện cũng dài đấy. Nguyên cây ấy trước ở
trên bờ sông Linh Hà, tên là cây Giáng Châu. Xưa kia nó bị khô héo, may gặp vị Thần
Anh hằng ngày lấy nước cam lộ tưới cho nó nên được sống mãi. Sau nó xuống trần làm
người, trả xong cái ơn tưới bón khi trước, nó đã trở về chân cảnh. Vì vậy, Cảnh Ảo hàng
ngày sai ta trông nom không để cho bướm ong vương vấn đến. Bảo Ngọc nghe vậy
không hiểu, trong bụng cứ tưởng là gặp được hoa thần. Hôm nay nhất định không bỏ lỡ
dịp, liền hỏi:
Người trông coi cây ấy chính là nàng đây rồi. Nhưng còn biết bao nhiêu thứ hoa. Tất
nhiên mỗi hoa phải có một vị coi riêng. Tôi cũng không dám hỏi nhiều, chỉ muốn biết vị
tiên nào coi hoa phù dung?
Chỉ có chủ nhân ta mới rõ, ta biết làm sao được.
Chủ nhân của nàng là ai?
Chủ nhân của ta là Tiêu Tương phi tử.
Phải rồi. Nàng không biết vị phi tử ấy là em ngoại của tôi tên là Lâm Đại Ngọc à.
Nói nhảm. Đây là nơi ở của các thần nữ thượng giới, tuy gọi là Tiêu Tương phi tử, nhưng
không phải như các bà Nga Hoàng và Nữ Anh đâu. Làm gì lại có họ hàng với người trần?
Anh đến đây nói bậy vừa chứ? Coi chừng phải gọi lực sĩ ra đánh đuổi đấy! Bảo Ngọc
nghe vậy, đâm ra sửng sốt, nghĩ mình nhơ đục, đang định lui ra. Bỗng có người chạy đến
bảo:
Ở trong truyền bảo mời vị Thần Anh thị giả vào. Người kia nói:
Tôi vâng lệnh chờ từ lâu. Không thấy có Thần Anh thị giả đến, thì bảo tôi mời ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.