HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1942

Chẳng phải mời người mới đi ra đó à! Thị nữ ấy vội vàng chạy theo nói:
Xin mời Thần Anh thị giả ở lại.
Bảo Ngọc tưởng họ hỏi người khác, lại sợ người ta đuổi theo nên vội vàng chạy trốn.
Đang chạy bỗng có người cầm cây kiếm, ngăn lại bảo:
Chạy đi đâu!
Bảo Ngọc khiếp sợ, đánh bạo ngẩng đầu lên thì không phải là ai khác mà chính là cô ba
họ Vưu. Bảo Ngọc trông thấy mới hoàn hồn, liền kêu nài:
Chị ơi, sao chị bức bách tôi thế?
Anh em nhà anh không có một người nào khá, làm hỏng danh tiết người ta, phá cuộc hôn
nhân người ta. Hôm nay anh đến đây, không thể tha cho anh được.
Bảo Ngọc nghe rõ câu chuyện không hay, còn đang luống cuống, bỗng nghe phía sau có
người gọi:
Chị ơi, mau mau cản lại. Đừng để cho nó chạy thoát.
Cô ba Vưu nói:
Ta vâng lệnh phi tử, chờ đợi đã lâu. Hôm nay gặp đây, nhất định lưỡi kiếm này cắt đứt
mối trần duyên của anh!
Bảo Ngọc nghe xong càng cuống quít. Lại không hiểu những câu nói ấy là có ý nghĩa gì,
quay đầu định chạy. Không ngờ người nói phía sau đó không phải là ai lạ, mà chính là
Tình Văn.
Bảo Ngọc trông thấy, vừa mừng vừa tủi, liền nói:
Tôi một mình lạc đường đến đây, gặp kẻ thù, muốn trốn về mà không thấy một chị em
nào đi theo tôi cả. Bây giờ gặp chị, may quá! Chị Tình Văn ơi, mau mau dẫn tôi về nhà!
Tình Văn nói:
Thị giả đừng quản ngại, tôi đây không phải Tình Văn. Chính là người vâng mệnh phi tử,
cốt đến mời thị giả vào chơi, chứ không có ý làm khó dễ gì đâu.
Bảo Ngọc rất đỗi ngờ vực, phải hỏi lại:
Chị bảo phi tử mời tôi. Vậy thì phi tử ấy là người nào?
Bây giờ không cần phải hỏi, vào trong ấy sẽ rõ.
Bảo Ngọc không biết làm sao, đành phải theo đi, nhìn kỹ người ấy thì đúng là Tình Văn;
gương mặt, tiếng nói quả không sai, nhưng sao lại nói không phải? “Ta bây giờ trong
bụng mê mẩn. Hãy khoan để ý đến chị ta đã. Đợi khi vào trong ấy gặp phi tử nếu có điều
gì không phải, ta sẽ van xin. Các cô gái vốn lòng từ bi, chắc sẽ tha thứ cho sự lầm lẫn của
ta”. Trong khi nghĩ ngợi như vậy, không bao lâu đã đi đến một chỗ. Thấy có đền đài lộng
lẫy, vẻ đẹp huy hoàng, giữa sân có một khóm trúc, ngoài cửa vài gốc tùng xanh. Dưới
hành lang có mấy thị nữ đứng, đều trang điểm theo lối trong cung. Các thị nữ trông thấy
Bảo Ngọc đến, liền khe khẽ hỏi:
Thần Anh thị giả đó à?
Người dẫn Bảo Ngọc đến trả lời:
Đúng đấy. Chị vào trình báo đi.
Một thị nữ cười rồi vẫy tay. Bảo Ngọc liền đi theo. Đi qua mấy gian phòng đến một
phòng chính, thấy có rèm châu treo cao. Người thị nữ ấy nói:
Hãy đứng đó đợi truyền.
Bảo Ngọc nghe vậy, cứ việc im lặng đứng chờ ở ngoài. Thị nữ đi vào một lát bước ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.