từ chỗ cây cối đằng xa chảy xuống khe đá. Đi mấy bước nữa, rẽ sang phía bắc, có một
chỗ rộng phẳng, hai bên có lầu cao vút, nóc vẽ, cột sơn, ẩn núp dưới sườn núi ngọn cây.
Cúi xuống nhìn thì thấy dòng trong chảy ngọc, bực đá xuyên mây, lan can đá trắng, bao
lượn quanh hồ.
Đầu cầu đá ba nhịp con thú giả trông như khi ngậm vào, khi nhả ra. Trên cầu có cái đình.
Giả Chính cùng mọi người vào ngồi trong đình, hỏi:
Theo ý các ông nên đề chữ gì ở đây? Mọi người đều nói:
Ngày trước trong bài “Ký túy ông đình” của Âu Dương Tu
có câu “Hữu đình dục
nhiên”
vậy nên đặt là “Dục nhiên”.
Giả Chính nói:
Dục nhiên hay thật, nhưng đình này ở trên mặt nước, cũng nên nói đến nước mới phải.
Cứ ý tôi nghĩ, Âu Dương Tu có câu “Tá ư lưỡng phong chi gian”
, vậy nên dùng chữ tá
mới được.
Có một người khách nói:
Phải lắm! Thế thì nên dùng hai chữ “Tả ngọc”
là hay.
Giả Chính vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi sai Bảo Ngọc cũng thử nghĩ xem. Bảo Ngọc nói:
Cha vừa dạy rất phải, nhưng xét cho kỹ, có lẽ ngày trước Âu Dương Tu dùng chữ “tả” đề
vào Nhượng tuyền
thì đúng, bây giờ dùng chữ “tả” ở đây hình như chưa ổn. Huống chi
đây là biệt thự “Tỉnh nhân”, cũng nên theo như thể văn ứng chế, nếu dùng chữ “Tả
ngọc”, con sợ thô lậu không nhã. Xin đề thế nào cho có nghĩa sâu xa hơn.
Giả Chính cười nói:
Các ông nghe nó nói thế nào? Vừa rồi mọi người đặt chữ mới, thì mày bảo không bằng
dùng chữ cũ; bây giờ dùng chữ cũ, mày lại bảo là không ổn! Thế mày định dùng chữ gì?
Bảo Ngọc thưa:
Dùng hai chữ “Tả ngọc”, sao bằng dùng hai chữ “Thấm Phương”
chẳng mới và lịch sự
hay sao?
Giả Chính vuốt râu, gật đầu không nói gì. Mọi người hiểu ý ngay, khen Bảo Ngọc tài tình
khác thường. Giả Chính nói:
Đề hai chữ trên biển cũng dễ, thử làm đôi câu đối bảy chữ xem sao. Bảo Ngọc nhìn
quanh một lượt, nghĩ ngay ra, bèn đọc:
Quanh bờ vẻ biếc ba hàng hiên.
Cách bến mùi thơm một dây hoa.
Giả Chính nghe xong gật đầu mỉm cười. Mọi người lại khen ngợi một hồi. Ra khỏi đình,
sang qua ao, từ một ngọn núi, một hòn đá, một bông hoa, một gốc cây chỗ nào họ cũng
để ý ngắm nghía. Chợt ngẩng đầu lên thấy trước mặt một dãy tường trắng, mấy ngôi nhà
con xinh xắn, thấp thoáng trong đám hàng nghìn khóm trúc xanh. Mọi người đều nói:
“Chỗ này nhã thật!”
Rồi cùng đi vào. Bước vào cửa là một dãy hành lang quanh co. Nước đượm mùi thơm.
Dưới thềm có con đường đá. Mặt trước ba gian nhà nhỏ, sạch sẽ, cửa khép, cửa mở.
Trong nhà kê bàn ghế giường chiếu ngay ngắn gọn gàng. Từ phía trong có cửa con đi ra
sân sau. Có mấy cây lê cao lớn, mấy cụm chuối um tùm. Lùi về phía sau, lại có vài gian